Mạc Phàm nhẹ nhàng nhấc tay, một ít ngọn lửa từ lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Hỏa Tư vừa rơi xuống, dưới chân Mạc Phàm lập tức trải thành một tấm thảm lửa màu đỏ.
Những ngọn lửa này thiêu đốt xung quanh Mạc Phàm. Do bản thân hắn là Hỏa Hệ nên ngọn lửa thiêu đốt bên cạnh không làm hắn bị bỏng. Hơn nữa, dưới chân hắn còn phủ một lớp băng sương. Những lớp băng sương này gặp ngọn lửa của Mạc Phàm, bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.
Mạc Phàm đứng giữa ngọn lửa, ngẩng đầu mỉm cười. Nụ cười của hắn mang theo vài phần khiêu khích ném về phía Vũ Ngang.
Băng Mạn khắp nơi bị hiệu quả của Bỏng Cháy làm cho biến thành hơi nước. Mạc Phàm không cần chạy trốn, cũng không cần lo lắng bản thân sẽ bị đối phương đóng băng.
“Hỏa Tư – Bỏng Cháy thả xuống xung quanh mình, dùng ngọn lửa đó để chống lại hiệu quả đóng băng của Băng Mạn đúng là rất hay. Thông minh, rất thông minh!” Đường Nguyệt lão sư ngồi trên cao tươi cười nói.
Khi ở trong trường, đám học sinh này dù đã học xong ma pháp nhưng lại rất yếu kém trong việc vận dụng chúng. Giống như kỹ năng Hỏa Tư này, hầu hết học sinh sở hữu Hỏa Hệ một khi phóng thích Hỏa Tư đều theo bản năng ném về phía đối thủ để tấn công.
Nhưng trên thực tế, hiệu quả của Hỏa Tư – Bỏng Cháy có rất nhiều công dụng. Ví dụ như phóng thích nó ở một khu vực, tạo thành một ngọn lửa thiêu đốt liên tục, tạo ra một con đường lửa hoặc một bức tường lửa, giống như Mạc Phàm đang làm. Hắn thả Hỏa Tư – Bỏng Cháy xung quanh mình rồi dựa vào kháng tính Hỏa của bản thân, khi ngọn lửa bùng cháy sẽ tạo ra một vòng lửa bảo vệ. Vòng lửa này có tác dụng làm tan trạng thái đóng băng của kỹ năng Băng Mạn của Băng Hệ Ma Pháp Sư.
“Hỏa Tư cấp 1 phá Băng Mạn cấp 2. Hay, rất hay!” Chu Hiệu trưởng cũng gật đầu khen.
Ở giai đoạn Sơ Cấp, kỹ năng rất thiếu thốn. Do đó, việc vận dụng chúng đòi hỏi người sử dụng phải có tư duy linh hoạt.
Hiển nhiên, trong lần giao chiến đầu tiên này, Mạc Phàm đã chiếm được một chút ưu thế.
“Tới lượt ta!” Mạc Phàm đứng trong vòng lửa bảo vệ, tiếp tục hình thành Tinh Quỹ một lần nữa.
Tốc độ hình thành Tinh Quỹ của hắn rất nhanh, giống như “hạ bút thành văn”.
Một đạo Hỏa Tư xuất hiện trong lòng bàn tay Mạc Phàm. Lần này ngọn lửa cực nóng kia có chút biến hóa. Có thể thấy ngọn lửa này mạnh hơn hẳn so với lần trước.
“Hỏa Tư – Phần Cốt!”
Một đoàn lửa đỏ thẫm bỏng rực sáng chói mắt, kéo thành một đường dài xẹt qua tầm mắt mọi người. Nó vô cùng chính xác bay về phía Vũ Ngang.
“Là Hỏa Tư cấp 2! Nếu bị dính dù chỉ một chút thì chắc chắn sẽ bị đốt thành tro bụi!”
Những người ở đây cũng có một số người sử dụng được kỹ năng này. Nhưng khi thấy Mạc Phàm dễ dàng thi triển Hỏa Tư cấp 2 như vậy, trong lòng họ cảm thấy chấn động.
“Băng Mạn của Vũ Ngang bị phá rồi, nếu hắn trúng kỹ năng này thì sẽ bất lợi mất.” Quách Thải Đường có chút lo lắng.
“Yên tâm đi!” Mục Hạ không chấp nhận điều này.
Trên môi Mục Trác Vân vẫn nở nụ cười tươi như hoa, phảng phất như tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của hắn.
Hỏa Tư – Phần Cốt cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng rất nhanh, mọi người phát hiện tốc độ của Vũ Ngang đột nhiên tăng nhanh. Trong khoảnh khắc ngọn lửa kia sắp đến gần, hắn nhanh chóng di chuyển sang một vị trí khác cách đó bốn, năm mét. Tốc độ nhanh đến mức làm mọi người hoa cả mắt.
Những người có mặt ở đây đều không hiểu vì sao Vũ Ngang lại có thể di chuyển nhanh như vậy. Mạc Phàm thấy Hỏa Tư – Phần Cốt rơi vào khoảng không, liền cau mày.
Hắn rõ ràng vừa thấy trên đôi giày da của tên Vũ Ngang kia phát ra ánh sáng màu vàng tối. Ánh sáng này giúp Vũ Ngang dịch chuyển tốc độ cao, song song với mặt đất với khoảng cách tầm bốn, năm mét. Nó giống như kỹ năng “Đích Ba” của Thổ Hệ.
Mẹ kiếp, lại là ma cụ!
Giày ma cụ, hay nói chính xác hơn là một ma cụ thuộc Thổ Hệ có kỹ năng Đích Ba!
Đối phương lại có thêm một kỹ năng Đích Ba của Thổ Hệ, khiến Mạc Phàm cảm thấy khó chịu. Cái giày ma cụ này thuộc loại tốt. Cứ mỗi lần nó phát động sẽ tiêu tốn ma thạch, sau khi bổ sung năng lượng xong lại có thể tiếp tục. Nếu không nhờ có nó thì trận quyết đấu này không cần phải đánh tiếp nữa. Mặc dù Hỏa Tư có tốc độ rất nhanh, nhưng nếu so với đôi giày ma cụ có kỹ năng “Đích Ba” này thì vẫn còn kém xa.
“Ngươi cho rằng kỹ năng Hỏa Tư – Bỏng Cháy nhỏ bé kia khiến ta phải bó tay sao? Vậy thì ngươi ngây thơ quá rồi. Trò đùa hai năm qua cũng đến lúc kết thúc rồi. Nếu ngươi đến trước mặt nghĩa phụ ta dập đầu, trước ánh mắt của tất cả mọi người, thì may ra ta sẽ tha cho ngươi một mạng đấy.” Vũ Ngang cười âm hiểm nói.
Hai tay Vũ Ngang vung lên. Chỉ trong thoáng chốc, một trận bão tuyết bốc lên trong sân đấu. Băng tuyết ngập trời từ trên cao rơi xuống. Những hạt băng tuyết này lạnh thấu xương, như muốn đóng băng tất cả mọi thứ trong sân đấu.
Bão tuyết phủ xuống khiến nhiệt độ trong sân đấu chợt giảm mạnh. Nó giảm đến nỗi ngọn lửa cũng không thể thiêu đốt được nữa. Loại băng lạnh này như muốn ngưng kết cả không khí!
“Băng Mạn – Bao Trùm!”
Vũ Ngang giống như một Tung Tuyết Chi Yêu, lạnh lùng đứng trong lớp băng tuyết dày đặc. Cả sân đấu trở nên mờ mịt. Bão tuyết lạnh băng, lãnh khốc vô tình, như một cơn bão mùa đông đột nhiên phủ xuống, khiến tất cả sinh vật đều không còn đường sống.
Mọi người ở hai bên khán đài cũng như rơi vào Băng Thiên Tuyết Địa. Họ không tự chủ xoa xoa hai tay, răng cũng bắt đầu run lập cập.
“Ta ngất! Lần trước khi ta thấy hắn, thì hắn mới chỉ nắm giữ Băng Mạn – Ngưng Kết. Mới một năm không gặp mà hắn đã tu luyện Băng Mạn tới cấp 3 rồi? Băng Mạn – Bao Trùm chính là một cơn bão tuyết. Ngay cả ngọn lửa kia cũng bị dập tắt. Thằng nhóc Mạc Phàm kia có chạy trốn tới bất kỳ đâu trên sân đấu thì cũng chỉ trong vòng vài giây là bị đóng cứng thành băng!” Phì Thạch kêu than một tiếng.
Phì Thạch nhớ lại lần Vũ Ngang cùng họ đối phó Độc Nhãn Ma Lang thì tu vi của hắn cũng ngang với Quách Thải Đường. Mà Quách Thải Đường đến giờ vẫn chưa thể nắm giữ được Băng Mạn cấp 3. Thế mà Vũ Ngang lại làm được. Tốc độ tu luyện này quả thật là quá biến thái!
“Kết thúc rồi! Kết thúc rồi! Không phải vòng lửa bảo vệ của Mạc Phàm đã bị dập tắt rồi sao. Khi những băng tuyết này rơi xuống toàn bộ, chúng ta sẽ thấy một bức tượng đá hình người mà thôi.” Lê Văn Kiệt thở dài.
Chu Hiệu trưởng, Đặng Khải, Dương Tác Hà nhìn thấy cảnh tượng này cũng bị chấn động. Tất cả quan khách có mặt ở đây cũng phát ra tiếng cảm thán.
Mười tám tuổi! Đây là buổi lễ trưởng thành mười tám tuổi của Vũ Ngang. Không nói khoác, rất nhiều ma pháp sư đến bốn, năm mươi tuổi mới có thể nắm giữ được kỹ năng Băng Mạn cấp 2. Thế nhưng thằng nhóc này mới mười tám tuổi mà đã nắm trong tay cảnh giới mà rất nhiều ma pháp sư không đạt được. Thật sự không biết nên nói thế nào nữa!
“Hôm nay có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này.”
“Mạc Phàm cũng có một ma cụ…” La Vân Ba mở miệng nói.
Trảm Không lắc đầu: “Liêm Cốt Thuẫn đối với kỹ năng Băng Mạn này một chút tác dụng cũng không có.”
Liêm Cốt Thuẫn đúng là một ma cụ phòng ngự rất tốt. Nhưng Băng Hệ lại là một hệ chuyên trị những thứ có lực phòng ngự mạnh. Mặc kệ người có mình đồng da sắt thế nào, dưới kỹ năng Băng Mạn, tất cả đều biến thành tượng đá.
Ma cụ của Mạc Phàm trong trận quyết đấu này căn bản không có chút tác dụng nào.