“A, lần này lão Mục Trác Vân chơi lớn rồi. Ngươi đếm xem trên người cái thằng Vũ Ngang kia có bao nhiêu ma khí và ma cụ?” Đặng Khải nhìn Vũ Ngang, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Chu Hiệu trưởng liên tục lắc đầu. Học sinh của trường họ hầu hết đều không đấu lại đệ tử thế gia, chưa kể đến sự chênh lệch về tu vi, mà còn là trang bị trên người đám đệ tử ấy toàn hàng tốt.
Thế nhưng trong buổi lễ trưởng thành hôm nay, lão Mục Trác Vân không biết đã tặng cho Vũ Ngang bao nhiêu ma cụ và ma khí, khoác lên người hắn ta một cách phô trương.
Còn Mạc Phàm thì sao? Ngoại trừ cái Liêm Cốt Thuẫn hắn giành được từ Trảm Không ra, hình như hắn chẳng còn cái nào khác.
Cách biệt xa như thế thì đấu làm sao?
Chứng kiến cảnh này, trái tim của Chu Hiệu trưởng và các giáo viên nhà trường chợt nguội lạnh.
“Đặng Khải, ngươi là người chứng kiến cuộc quyết chiến này, vậy làm trọng tài cho bọn họ đi.” Mục Trác Vân mỉm cười, háo hức chờ xem cảnh mèo vờn chuột tàn khốc.
Đặng Khải chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Mạc Phàm.
“Hai ngươi đều là những người kiệt xuất trong lứa tuổi này, trận quyết đấu này nhằm để các ngươi chăm chỉ tu luyện hơn… Tóm lại, đến điểm thì dừng!” Đặng Khải đứng giữa hai vị ma pháp sư trẻ tuổi, âm thanh rõ ràng, vang vọng khắp nơi.
Đặng Khải lùi lại một chút, nhưng không rời khỏi sân đấu. Ở vị trí này, nếu có chuyện ngoài ý muốn, hắn có thể ra tay ngay lập tức.
“Được rồi. Hai bên bắt tay. Khi ta có hiệu lệnh thì trận đấu sẽ bắt đầu.” Đặng Khải nói.
Mạc Phàm và Vũ Ngang cùng tiến lên, đưa tay ra bắt tay.
Bất ngờ, trong lòng bàn tay Vũ Ngang ngưng kết một tầng băng lạnh. Mạc Phàm lập tức cảm nhận một luồng khí lạnh buốt đang âm thầm xâm nhập sâu vào cơ thể. Hắn phản ứng rất nhanh, cánh tay hiện lên một màu đỏ, một ngọn lửa liền xuất hiện bảo vệ mạch máu, xương cốt, cơ thể hắn khỏi cái lạnh thấu xương kia. Sau đó, Mạc Phàm mặt không biến sắc, giơ ngón tay giữa lên khiêu khích.
“Con chuột nhắt này quả thật cái gì cũng không biết. Nhưng không sao, ta sẽ đem cái đầu toàn nước của ngươi đóng thành băng, để ngươi thông minh lên một chút vậy.” Vũ Ngang đưa tay ra sau lưng, cười lạnh rồi xoay người đứng vào vị trí của mình.
“Không cần phải đe dọa,” Mạc Phàm đáp lại. Hắn quay trở lại vị trí quy định, nhắm mắt lại, đảo mắt quan sát xung quanh.
Từ khoảnh khắc bước vào sơn trang này, hắn đã không thể nhớ nổi có bao nhiêu ánh mắt chế nhạo và ủng hộ. Cũng không biết có bao nhiêu người ngoài miệng thì nói “hắn là người gan dạ sáng suốt” nhưng lại nở nụ cười đầy khinh miệt, như muốn nói hắn “không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá.”
Trên đời này, lúc nào cũng có những kẻ tự nhận mình thông minh. Bọn họ dùng ánh mắt của người từng trải để hả hê khi thấy người khác gặp họa. Cuộc sống của bọn người này chỉ quanh quẩn trong cái lồng chim. Thế nên, chúng cảm thấy ai cũng như nhau, đều không thoát được cái lồng chim này. Vì vậy khi thấy ai đó muốn vượt ra khỏi cái lồng chim, họ liền cười nhạo, "Cái thằng ngu này, bọn tao làm rồi còn chẳng được, mày làm chỉ có ăn hành thôi con ạ.”
Có những loại người, khi thấy người khác gặp họa thì vui mừng hả hê. Họ cảm thấy thằng kia ngu hơn mình. Họ tự cho mình là ưu việt và dùng cái chỉ số thông minh hạn hẹp đó để phán xét người khác.
Ngày hôm nay, Mạc Phàm sẽ khiến đám người đó phải câm miệng!
“Trận quyết đấu, bắt đầu!”
Sau hiệu lệnh của Đặng Khải, trận quyết đấu mà Mạc Phàm chờ đợi từ rất lâu cũng đã bắt đầu.
Một giây sau, từ trong con ngươi của Mạc Phàm bắn ra từng đạo đỏ thẫm của Hỏa Hệ. Mọi người có thể thấy rõ bảy viên tinh sao Hỏa Hệ đang nhanh chóng gắn liền với nhau tạo thành một Tinh Quỹ.
Tinh Quỹ sáng, ma pháp hiện!
Một ngọn lửa từ trong lòng bàn tay Mạc Phàm đột nhiên bùng cháy. Một Tinh Linh Lửa cực nóng nhảy múa, vội vàng, hấp tấp như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ.
“Hỏa Tư – Bỏng Cháy!”
Tốc độ hoàn thành Tinh Quỹ của Mạc Phàm cực kỳ nhanh. Thậm chí khi hắn hoàn thành xong, âm thanh của Đặng Khải tuyên bố trận đấu bắt đầu vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Rõ ràng tốc độ và sự thành thạo khi phóng thích kỹ năng của Mạc Phàm khiến mọi người bất ngờ.
“Không ngờ hắn cũng có chút tài năng, nhưng Hỏa Tư cấp 1 này căn bản quá yếu.”
“Kỳ lạ, chẳng phải hắn đã nắm giữ Hỏa Tư – Phần Cốt rồi sao? Tại sao lại phóng thích Hỏa Tư – Bỏng Cháy? Uy lực của Phần Cốt mạnh hơn Bỏng Cháy kia mà? Hắn đã chiếm được tiên cơ, tại sao không khôn ngoan phóng thích Phần Cốt mà lại là Bỏng Cháy?”
Vị huấn luyện viên La Vân Ba lập tức nói ra nghi vấn trong lòng.
Thật ra, một số người quen biết Mạc Phàm đều biết, trong tất cả học sinh, hắn chính là người đầu tiên nắm giữ kỹ năng cấp 2. Hồi đó, trong khi rèn luyện, Hỏa Tư – Phần Cốt đã hiển lộ thần uy. Thế mà hôm nay, trong trận quyết đấu quan trọng như vậy, vì sao hắn lại phóng thích kỹ năng cấp 1 là Hỏa Tư – Bỏng Cháy? Hắn muốn làm gì vậy?
Ở phía bên kia, Vũ Ngang thì ngược lại, không hề vội vàng. Hắn đứng im nhìn Mạc Phàm hoàn thành Tinh Quỹ, như muốn nói: “Ngươi phóng thích ma pháp trước thì làm được gì?”
“Băng Mạn!”
Vũ Ngang không muốn chờ đợi nữa, liền thúc giục ý niệm khống chế tinh sao, hoàn thành Tinh Quỹ của mình.
“Băng Mạn – Ngưng Kết!”
Vũ Ngang đọc tên ma pháp. Chỉ trong phút chốc, nhiệt độ trong sân đấu giảm xuống nhanh chóng. Thời tiết đang oi bức đột nhiên biến thành một mùa đông lạnh lẽo.
Tuyết và sương bay lả tả trên sân, vô số hạt băng, hạt sương nhảy múa trong không khí.
Băng sương màu trắng phủ đầy khu vực xung quanh Mạc Phàm. Dựa vào tốc độ đông cứng của Băng Mạn, có lẽ chưa tới ba giây, nửa thân dưới của Mạc Phàm sẽ bị đóng cứng thành tượng đá.
Băng Mạn trong một trận đấu là một kỹ năng chiếm ưu thế rất lớn. Ở cấp độ Sơ Cấp, trừ Phong Hệ và Thổ Hệ ra thì hầu hết mọi người đều không có kỹ năng di chuyển nhanh.
Băng Mạn luôn có phạm vi bao phủ rất lớn. Một khi phóng thích, nếu ma pháp sư không chạy thoát khỏi khu vực này trong vòng ba giây, sẽ bị đông cứng thành đá. Ma pháp sư có tốc độ không đủ nhanh thì không thể thoát khỏi phạm vi đông cứng này.
Băng Mạn của Vũ Ngang bao trùm một khu vực lớn xung quanh Mạc Phàm. Hắn cũng không lo Mạc Phàm dốc toàn lực chạy nhanh ra khỏi khu vực bao trùm. Trong vòng ba giây, Mạc Phàm chắc chắn không thể thoát được phạm vi của Băng Mạn. Ba giây sau, Mạc Phàm sẽ biến thành một bức tượng người.
Ngay sau đó, Vũ Ngang lại tiếp tục phóng thích thêm một tầng Băng Mạn nữa. Ba giây sau, mọi người sẽ được cười thỏa thích khi thấy Mạc Phàm biến thành người đá.
Không còn cách nào, đối phó với Băng Hệ thì phải hành động thật nhanh, nếu không ma pháp sư đó chẳng khác gì một con yêu ma ngốc nghếch. Bởi vì Băng Mạn trong số tất cả kỹ năng Sơ Cấp, nó là một kỹ năng vừa mạnh mẽ lại vừa thực dụng.
“Chết tiệt, thằng nhóc này bị ngốc hay sao vậy? Tại sao hắn vẫn còn đứng đó?”
“Nếu là ta thì đã cuống cuồng chạy thật nhanh. Nếu không sẽ bị biến thành tượng băng mất.”
Mạc Phàm vẫn không chạy. Một ma pháp sư bình thường khi đối mặt với Băng Mạn chắc chắn sẽ chạy thật nhanh ra khỏi khu vực đông cứng, có như vậy mới không bị đóng băng lại.
“Tưởng như vậy mà đóng băng được ta sao?”
Lúc này, Mạc Phàm nở nụ cười. Ngọn lửa trên tay hắn không hề ném về phía Vũ Ngang. Hắn biết kỹ năng Hỏa Hệ cấp 1 nhỏ bé này chắc chắn không đánh bại được Vũ Ngang. Nhưng Hỏa Tư – Bỏng Cháy này lại có dụng ý khác!