Một lúc lâu sau, Bạch Diệu Anh vẫn không cách nào khống chế tâm tình kích động của mình, nhưng vì mấy ngày nay ngột ngạt quá lâu, rõ ràng cảm nhận được nước mắt không tự chủ được mà trào ra, nhưng mắt lại khô khốc có chút đau.
"Chúng ta đi vào trong nói, chúng ta đi vào trong nói," Bạch Diệu Anh cố hết sức để bản thân bình tĩnh lại, nói với Triệu Mãn Duyên.
"Không sao, ở nơi này nói chuyện đi mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì," Triệu Mãn Duyên nói.
"Vậy để mẹ nhìn con một chút, ngắm con thật kỹ," Bạch Diệu Anh nhìn Triệu Mãn Duyên, không nhịn được mà đưa tay ra sờ.
Khuôn mặt Triệu Mãn Duyên không còn trắng nõn mềm mịn như trước. Trong một khoảng thời gian dài, Triệu Mãn Duyên đều duy trì vẻ đẹp trai, nhuộm tóc đặc biệt sáng, một chút xốc nổi cùng theo xu hướng quá độ.
Triệu Mãn Duyên bây giờ đã biểu hiện tính cách qua đường nét trên mặt, so với trước càng dũng cảm, cương nghị hơn, đôi mắt tâm tình đơn thuần đơn giản kia càng thâm thúy phức tạp hơn, cứ việc dáng dấp vẫn là loại tùy tiện kia, nhưng Bạch Diệu Anh thấy được đó chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ là Triệu Mãn Duyên rất lâu duy trì một tâm thái.
Triệu Mãn Duyên trải qua nhiều chuyện, cũng thay đổi rất nhiều, có vết thương, có giày vò, nhưng cuối cùng vẫn duy trì vẻ vốn có, vì thế trở thành dáng vẻ bây giờ nhìn thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT