Lăng mộ Cố Đô, mảnh đất vong linh?
Điều này đối với Mạc Phàm mà nói, quả thực không khác gì mở ra một chân trời mới vậy.
Thực ra thì mấy năm gần đây, hầu hết thời gian hắn đều dành cho khổ tu. Đối với thế giới này ra sao, hắn cũng không hiểu rõ cho lắm. Hắn chỉ biết thì ra thế giới này cũng có Phương Đông và Phương Tây, cả khu vực hắn đang đứng cũng có. Còn lịch sử của thế giới này như thế nào, về cơ bản nó vẫn vậy, bao gồm cả lịch sử và con người cũng không thay đổi.
Nhưng mà, mới vừa rồi hắn trêu đùa với tên bán hàng rong kia, Mạc Phàm phát hiện ra một chuyện: ở thế giới trước kia có lưu truyền một câu chuyện thần thoại từ thời xa xưa, thế mà ở thế giới này lại biến mất không cách nào giải thích được.
Cái kinh ngạc nho nhỏ này khiến Mạc Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ. Hai thế giới này chẳng khác gì một tấm gương vậy, ngay đến món đồ nhỏ bé nhất cũng giống nhau. Không có lý gì một truyền thuyết thần thoại có từ lâu đời như vậy lại không tồn tại, trừ phi…
“Lăng mộ Cố Đô có lịch sử rất lâu rồi. Rất nhiều năm về trước, một vài toán thợ săn đã phát hiện ra cửa vào lăng mộ. Nhưng mà, sinh vật vong linh trong lăng mộ còn hung tàn hơn yêu ma gấp mười lần, thậm chí trăm lần. Có rất nhiều Khảo Cổ Ma Pháp Sư muốn tìm kiếm một vài bảo vật lịch sử truyền thừa từ trong đó, nhưng đều bị sinh vật vong linh thủ hộ lăng mộ kia khiến cho không thu hoạch được gì mà trở về. Một số nhà thám hiểm khi tiến vào đều bị giết chết không rõ nguyên nhân. Vì vậy, chính phủ đã liệt nơi đó vào khu vực cấm, không cho phép bất kỳ ma pháp sư nào đặt chân vào.” Tâm Hạ nói.
“Thì ra là như vậy. Anh còn muốn ngu ngốc xông vào đó nữa chứ.” Mạc Phàm cảm thấy lúng túng giải thích, bộ dạng giống như mình có kiến thức nông cạn vậy.
Nhưng, trong lòng hắn đã nổi lên một sóng ngầm cuồn cuộn không dứt rồi!
Cố Đô? Không phải là Tây An sao?
Dĩ nhiên Mạc Phàm biết gần khu vực Cố Đô Tây An có rất nhiều lăng mộ. Dù sao thì ở đó cũng đã từng là kinh đô của sáu triều đại rồi. Hoàng Lăng thì chẳng khác gì một ngọn núi mộ!
Tại sao Mạc Phàm không muốn tới chính là vì thế giới này tồn tại sinh vật vong linh. Cho nên, lăng mộ Cố Đô kia liền trở thành một mảnh đất vong linh đầy kinh hãi!
Sinh vật vong linh, nếu như phân chia cơ bản thì nó cũng là một loại yêu ma. Mà cái lăng mộ khổng lồ kia chẳng phải đã biến thành một khu vui chơi của bọn yêu ma dưới lòng đất hay sao?!
Loại chuyện này, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã khiến người muốn vào nổi da gà rồi.
“Lăng Mộ Quân Vương đã bắt tổ tiên chúng ta thủ hộ Địa Thánh Tuyền từ thời xa xưa chính là ở đó. Cho nên, muốn biết được chân tướng sự việc… thì phải đi vào trong lăng mộ tìm kiếm manh mối. Vị lão sư lịch sử kia của em vẫn luôn xin nhà trường và chính phủ một đội ngũ Khảo Cổ Ma Pháp Sư. Hắn muốn đi vào trong lăng mộ. Vừa khéo tai họa Bắc Thành vẫn chưa tra ra được nguyên nhân, lão sư xin hạng mục này rất có thể sẽ tìm ra được nguyên nhân. Đến lúc đó, hắn có thể lựa chọn vài học sinh, cùng một đội ngũ ma pháp sư thực lực mạnh mẽ tiến vào lăng mộ Quân Vương cổ xưa kia.” Tâm Hạ nói.
“Lão sư của em lá gan cũng không nhỏ nhỉ. Hắn dựa vào câu chuyện lịch sử ngàn năm kia, đổ tội cho đó là truyền thừa hàng ngàn năm qua của Hắc Ám Giáo Đình vốn là không thể được… vân vân…. Chuyện này không phải quá mức hoang đường sao… Ta nghe nói trụ sở của Hắc Ám Giáo Đình ở nước ngoài.” Mạc Phàm nói.
“Em cũng không biết nữa, chẳng qua là lão sư ở phương diện này nghiên cứu cũng rất lâu rồi. Đối với khảo cổ lại càng si mê….” Tâm Hạ lè lưỡi nói.
Tâm Hạ cũng không quên vị lão sư lịch sử kia của mình đã dùng hết một tuần lễ lên lớp để giải thích về tai họa Bắc Thành, về người thủ hộ, về Địa Thánh Tuyền…
Mạc Phàm cũng không cùng Tâm Hạ bàn luận sâu về vấn đề này. Hai người bọn họ là những người may mắn sống sót qua tai họa Bắc Thành kia, cuối cùng cũng không thích nói về chuyện này quá nhiều.
“Mạc Phàm ca ca, anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Là lão sư Đường Nguyệt. Nàng sống ở khu vực gần đây. Anh nếu đã tới đây rồi thì cũng nên chào hỏi lão sư một tiếng. Nhưng mà hình như nàng đang bận, không nhận cuộc gọi.”
“Hả?”
“Anh tính, chúng ta nên trở về Thượng Hải, dẫn em đi xem một chút chỗ ở mới của chúng ta. Em chắc chắn sẽ rất thích.”
“Vâng ạ!”
Linh Ẩn Tự Thẩm Phán Hội.
Mười tên nam tử đeo đồ án thánh kiếm trước ngực đang ngồi vây quanh một cái bàn đá. Vẻ mặt bọn họ rất nghiêm nghị, mặt mũi lạnh lùng.
“Sự kiện Đôn Hoàng Sa Hổ Bạo Tẩu đã được giải quyết.”
“Hung đồ Trương Giả đã bị truy nã.”
“Gia Dục Quan tồn tại tai họa ngầm, cần phái người tiếp viện.”
“Hồ Thiên Đảo Xà Tộc lan tràn, cần liên hệ với quân đội xử lý. Người mất tích đã đạt tới con số trên 20 người rồi.”
“Kết giới Tam Đàm Ấn Nguyệt bị lỏng.”
Mấy người này nói ít nhưng ý nhiều, nhanh chóng báo cáo những sự việc gần đây cần lưu tâm.
Người đứng đầu là một lão pháp sư mặc áo bào màu vàng đan xen màu đỏ rộng thùng thình. Lão pháp sư sau khi nghe mỗi người báo cáo đều sẽ chỉ định một người đi xử lý sự việc.
“Đường Nguyệt.” Lão pháp sư cúi đầu gọi một tiếng.
“Vâng! Thưa Chánh Án!” Đường Nguyệt buộc tóc búi lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời.
Hôm nay nàng có vẻ khác ngày thường. Có thể nhận ra vẻ nhu hòa và dịu dàng trên người nàng. Trên gương mặt nghiêm nghị băng sương, nói năng thận trọng, liền tỏa ra một cỗ anh khí!
“Kết giới Tam Đàm Ấn Nguyệt do người xử lý. Nếu xuất hiện lỏng lẻo, người liền đình chỉ những nhiệm vụ khác, đem chuyện này xử lý cho tốt rồi hãy trở về nhận mệnh lệnh.” Lão pháp sư nói.
“Phán Trường, người để cho ta cùng với tên Triêu Hách kia tiếp xúc Táo Bạo Tuyền Thủy. Chẳng lẽ ngài để cho hắn tẩu thoát sao?” Đường Nguyệt có chút kinh ngạc nói.
“Chuyện này ta sẽ phái người tiếp tục làm. Hiện tại có thể xác định chủ mưu chính là Tát Lãng. Tên Tát Lãng này hình như vẫn chưa hết hy vọng đối với Địa Thánh Tuyền. Sau khi người đem kết giới kia ổn định lại thì người lưu ý tên nhóc bảo vệ Địa Thánh Tuyền kia một chút.” Lão pháp sư nói.
“Tát Lãng sẽ ra tay hạ thủ hắn sao? Có thể Tát Lãng và thuộc hạ của hắn rất mạnh, ta e rằng…” Lập tức Đường Nguyệt lộ ra sự lo lắng.
“Ngươi yên tâm đi. Tát Lãng và thủ hạ của mình đã bị chúng ta cùng một vài tổ chức phong tỏa nghiêm mật. Điểm này chắc chắn Tát Lãng cũng hiểu. Cho nên hơn phân nửa người hắn phái đi chính là nanh vuốt của mình. Những tên cá lọt lưới này người đối phó chắc không thành vấn đề. Nếu như Tát Lãng xuất động cao thủ, chúng ta bên này sẽ lập tức phái người tới tiếp viện cho ngươi.” Lão pháp sư nói.
“Vâng! Sau khi kết giới ổn định, ta sẽ lập tức đi Thượng Hải một chuyến.” Đường Nguyệt nhận mệnh lệnh nói.
“Người đi đi. Lô Tuấn Hà.”
“Vâng! Thưa Chánh Án!”
“Người thường này cắm chốt tại đây. Người đi tới làng chài bị tập kích kia tra rõ xem là do yêu ma hoang dã hay là thú triệu hoán gây ra.”
“Vâng!”
“Li Khương. Ngươi ở bên kia có thể thu lưới rồi. Tên cao cấp ma pháp sư kia… đánh chết ngay tại chỗ.”
“Vâng!”
Rời khỏi Linh Ẩn Tự, lúc này Đường Nguyệt mới mở điện thoại của mình.
Vừa mở ra, Đường Nguyệt liền phát hiện có không ít cuộc gọi nhỡ. Trong đó có hai cuộc gọi nhỡ từ tên xấu tính Mạc Phàm trời đánh kia!
Đường Nguyệt cũng có chút bất ngờ. Mình còn đang định gọi điện cho hắn, thì hắn đã gọi cho mình rồi.
“Người gọi điện cho ta sao?” Đường Nguyệt liền khôi phục lại giọng nói ôn nhu thường ngày, nói.
“Nhớ ngươi.”
“Người tỉnh chưa?” Đường Nguyệt tức giận nói.
Tại sao lại có một tên học sinh không biết xấu hổ như thế này chứ? Hắn nghĩ rằng từ chuyện lần đó là hắn có thể thích làm gì với mình thì làm sao? Nghĩ được lắm sao?
“Ta vừa mới ở Hàng Châu.” Mạc Phàm cũng không dám đùa giỡn quá trớn nữa. Hắn thành thật nói.
“Lúc này thì sao??”
“Đang trên xe trở về Thượng Hải.”
“Ta cũng muốn tới Thượng Hải một chuyến. Đợi ta làm xong chuyện bên này trước đã.” Đường Nguyệt nói.
Đường Nguyệt đang do dự có nên cho Mạc Phàm biết có người đang muốn ám sát hắn hay không. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, chuyện này nói cho một tên học sinh như hắn cũng không cần thiết. Đến lúc đó mình âm thầm xử lý sạch sẽ mấy cái nanh vuốt mà Hắc Ám Giáo Đình phái sang là được rồi.
“Đến lúc đó ta sẽ mời người ăn Tôm Hùm Chua Cay.”
“Được.”
Lão sư Đường Nguyệt tắt điện thoại. Không khỏi nói thầm trong lòng: Tại sao mình với cái tên lưu manh xấu xa này lại có duyên thế nhỉ? Lần này lại bị phái đi làm hộ vệ cho hắn!