Mùa đông đã đến, nhưng chẳng thấy tuyết rơi. Vốn dĩ, càng đi về phương Bắc càng dễ thấy tuyết. Điều thú vị là ở Thượng Hải, mùa đông nắng chói chang, còn ở Hàng Châu, mùa hè lại có tuyết. Tuyết rơi khiến cả thành phố như biến thành thiên đường trắng muốt, còn trang phục thường mặc toàn một màu trắng nõn nà mê hoặc.

Mạc Phàm cũng dần hiểu vì sao Tâm Hạ lại muốn tới đây. Hắn thì thích khám phá những thành phố lớn, khác hẳn nàng, người chỉ một lòng say đắm cảnh sắc thôn quê. Điều nàng mong muốn có lẽ là sự tĩnh lặng và đơn độc: một ngọn núi, một dòng sông, một cây cầu, một tòa thành.

Trường học Tâm Hạ muốn tới rất gần Tây Hồ. Mạc Phàm đến Hàng Châu cũng chẳng vội vã đón nàng, hắn muốn dẫn nàng đi thăm thú nơi này một lúc.

Hai người họ từ từ đi tới Giang Tô. Hai bên là hàng liễu rủ tà. Xa hơn chút nữa là những gợn sóng lăn tăn. Xa thêm nữa là một ngọn núi, có gió, có đình, và cả những tòa nhà Lâm Lập soi bóng xuống hồ nước.

Đi qua Giang Tô là tới khu vực Lôi Phong Tháp. Mạc Phàm nhìn lên ngọn tháp mới, rồi lại nhìn vị trí cũ, trong đầu liền nổi lên bao suy tư. Một người trông như dân bản xứ ở bên cạnh thần thần bí bí nói:

“Tiểu ca, lần đầu tới đây sao? Hắc hắc, cái người thấy kia là nền của Lôi Phong Tháp cũ. Ta nghe ông nhà ta nói, ở đó từng có người bắt được một con Bạch Xà đấy!”

“Bạch xà? To đến mức nào?” Mạc Phàm hứng thú hỏi.

“Nó to như thế này nè.” Vừa nói, người có khuôn mặt ngăm đen kia liền dang rộng tay ra làm tư thế ôm.

“To tới vậy sao??” Mạc Phàm nhìn mà ngẩn người.

Cái quỷ gì chứ, có con bạch xà lớn đến vậy sao? Chắc chắn con yêu ma này phải cực kỳ lợi hại!

“Đúng vậy. Khi đó chẳng ai giết được nó. Cuối cùng, có một vị đại sư gần như dùng hết tính mạng mình mới phong ấn được nó lại…” Dân bản xứ nhìn quanh, nói nhỏ, như thể đang kể một bí mật quan trọng vậy.

“Không giết được nó, con yêu này mạnh đến thế sao? Vậy rốt cuộc nó bị phong ấn ở đâu?” Mạc Phàm tiện miệng hỏi.

“Chuyện này… có thể nó được phong ấn bên trong Lôi Phong Tháp mới. Cũng có thể nó được phong ấn dưới cầu Đoạn Kiều, hoặc ở Tam Đàm Ấn Nguyệt, cũng có thể gần khu vực Bạch Đê. Ngươi xem cuốn sách của ta này. Đây là sách ghi lại các nơi phong ấn. Trong sách này không chỉ giới thiệu về truyền thuyết ấy, mà còn có những truyền thuyết về các khu vực phong ấn khác nữa. Một quyển chỉ 5 đồng thôi. Ta vừa nhìn là biết ngay huynh đệ là người thích thám hiểm, khám phá chân tướng sự việc. Ta cảm thấy ngươi rất có duyên với ta, nên ta giảm giá còn 4 đồng.” Người có khuôn mặt ngăm đen kia nói.

“4 đồng?? Vẫn còn lời chán. Nhưng mà này huynh đệ, theo ta thấy người kể câu chuyện về con đại xà này không được hấp dẫn cho lắm. Nếu như người kể con đại xà kia biến thành người, thành một nữ nhân dung mạo đẹp như tiên, sau đó ở cầu Đoạn Kiều quen một vị công tử, hai người yêu nhau say đắm, cuối cùng bị Mỗ đại sư bắt gặp, đem con nữ xà này phong ấn dưới Lôi Phong Tháp… rồi in ra một cuốn sách nhỏ kể về sự tích này. Nếu người chào mời mấy tiểu cô nương, mấy tiểu thanh niên xinh đẹp đi ngang qua đây, chắc chắn bọn họ sẽ mua cho người. Ta thấy người rất có duyên với ta, lại còn kể cho ta nghe câu chuyện xưa này. Vậy nên ta lấy rẻ của người 9 đồng gọi là tiền công bày mưu tính kế!” Mạc Phàm nhếch lông mày lên nói.

Người có khuôn mặt ngăm đen kia nghe Mạc Phàm nói xong liền sửng sốt. Hắn cảm thấy lời tiểu tử này nói rất có lý, nhưng vấn đề là rõ ràng mình là người bán hàng, sao lại thành người trả tiền rồi?

Tâm Hạ ngồi trên xe lăn nghe Mạc Phàm nói hươu nói vượn với nam nhân bán sách kia không khỏi bật cười.

Kẻ lừa đảo lại gặp phải kẻ lừa đảo. Cuối cùng, hắn ta chẳng bán được cuốn sách nào cho Mạc Phàm mà vội vàng thu dọn đồ đạc bỏ đi.

Sau khi thấy người bán sách rời đi, Mạc Phàm tiếp tục đẩy Tâm Hạ đi một vòng quanh khu vực tháp. Hắn nói:

“Người này quả thực không biết cách bán hàng. Chuyện về Tân Bạch Nương Tử mà hắn còn chưa từng nghe qua.”

“Em cũng giống hắn, chưa nghe qua bao giờ.” Tâm Hạ nói.

“À! Ở đây không có sao? Anh tưởng lịch sử nơi này hoàn toàn phù hợp với cốt truyện chứ. Loại truyền thuyết thần thoại này phải giống nhau mới đúng chứ.” Mạc Phàm có chút bất ngờ nói.

“Em nghe mà không hiểu anh đang nói về cái gì?” Vẻ mặt Tâm Hạ mơ màng nói.

“Anh chẳng phải đã nói với em rồi sao? Anh là một nam nhân tới từ một thế giới khác. Nơi đó không có ma pháp. Mặc dù ở nơi đó cũng có Triều Tần, Triều Tùy, Triều Đường… vân vân… Nhưng có lẽ vì động vật biến thành yêu ma, nên một số thần thoại xưa không đồng nhất với nhau.” Mạc Phàm nói.

Tâm Hạ cũng không khỏi thầm nghĩ: “Em cũng đâu còn là cô bé nữa. Anh định lừa em bằng mấy câu chuyện viễn vông như vậy, nghĩ em sẽ tin anh sao?”

“Ngay cả em cũng không tin anh. Xem ra anh vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện chứng minh mình là người ngoài hành tinh nữa rồi.” Mạc Phàm cười khổ nói.

“Nhưng anh vẫn chính là anh.” Tâm Hạ nói.

Mạc Phàm khẽ ngẩn người. Vốn hắn định nói vậy để đánh lạc hướng Tâm Hạ một lúc, nhưng đột nhiên Tâm Hạ nói ra một câu khiến hắn suy nghĩ sâu xa, cùng với một lời giải thích mơ hồ nổi lên.

Thấy Mạc Phàm trầm mặc, Tâm Hạ tưởng rằng mình đã nói sai điều gì. Nàng nhỏ giọng nói, chuyển sang chủ đề khác:

“Mạc Phàm ca, một lão sư lịch sử của em nói rằng, Bắc Thành của chúng ta rất đặc biệt.”

“Đặc biệt thế nào?” Mạc Phàm hỏi.

“Anh có nhớ tới Địa Thánh Tuyền không? Nó có lịch sử rất dài. Nếu quay ngược dòng lịch sử, có lẽ nó bắt nguồn từ 200 năm trước công nguyên.” Tâm Hạ nói.

“Là vậy sao? Vậy nó đã trải qua gần 2000 năm rồi. Xung quanh vùng đất Địa Thánh Tuyền này chắc chắn sẽ có rất nhiều câu chuyện xưa… Vậy tại sao lão sư lại bảo Bắc Thành của chúng ta đặc biệt?” Mạc Phàm nói.

“Lão sư nói, thực ra thì người Bắc Thành chúng ta rất có thể là người thủ hộ Thánh Tuyền. Trước kia Bắc Thành cũng chỉ là một thôn nhỏ. Có một vị quân vương cổ xưa từng ra lệnh đời đời kiếp kiếp thủ hộ Địa Thánh Tuyền. Nhưng theo thời gian, tất cả những người thủ hộ kia không ngừng có con cháu, khiến thôn nhỏ biến thành trấn. Trải qua nhiều năm sau nữa, trấn lại biến thành thành. Người nước khác xâm lăng, thành được đổi chủ, xã hội phong kiến bị lật đổ… biến Bắc Thành thành bộ dạng như lúc này. Còn cái tên gọi người thủ hộ thì đã trôi theo dòng thời gian, biến mất từ lâu rồi. Hay chính là Diệc Hoặc thủ hộ giả của Bắc Thành chúng ta…” Tâm Hạ chân thành nói.

Mạc Phàm cũng rất chăm chú lắng nghe. Hắn không khỏi nhớ tới người của Hắc Ám Giáo Đình.

Cái đám Hắc Ám Giáo Đình kia hiển nhiên mang theo mục đích nào đó muốn phá hủy Bắc Thành. Rất có thể tai họa Bắc Thành cũng có liên quan tới đoạn lịch sử về người thủ hộ này sao?

Nhưng mà, e rằng nó cũng là chuyện của 2000 năm trước rồi. Người thủ hộ không còn thủ hộ nữa. Chẳng lẽ chuyện này thật sự quan trọng đến vậy sao?

Mục tiêu của bọn họ tất nhiên là Thánh Tuyền sao?

Mà lúc này Địa Thánh Tuyền lại đang trong tay hắn. Nói vậy, thứ mà Hắc Ám Giáo Đình muốn thực ra vẫn bị hắn nắm giữ?

Trời ạ! Thế chẳng phải hắn đang trong tình trạng rất nguy hiểm sao?

Cái đám súc vật Hắc Ám Giáo Đình kia chuyện gì cũng dám làm. Tàn sát cả một tòa thành. Mấy ngày cảnh giới Huyết Sắc lúc đó đối với Mạc Phàm mà nói, vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.

“Lão sư lịch sử của em còn nói thêm gì nữa không?” Mạc Phàm hỏi.

“Lão sư cũng chỉ dựa vào một chút lịch sử ghi chép lại mà phỏng đoán. Lão sư bảo rằng muốn hiểu rõ được chân tướng sự việc trong đó, e rằng phải tìm kiếm trong lăng mộ. Nhưng mà sinh vật vong linh trong lăng mộ rất đáng sợ. Từ trước tới nay, không có một vị ma pháp sư nào dám bước chân vào lăng mộ thần bí kia.”

“Lăng mộ, lăng mộ nghĩa là sao?” Mạc Phàm hỏi tiếp.

“Cố Đô có một cái lăng mộ. Đây là mảnh đất vong linh nổi danh nhất trong cả nước. Mạc Phàm ca ca, anh bình thường đi học không có nghe tới chuyện này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play