"Ty thạch anh."
Suýt chút nữa Mạc Phàm đã kêu lớn lên. Nhưng sau khi phát hiện người đi ra từ màn tuyết, tâm tình vui sướng chuyển qua khó chịu.
Mục Phi Loan đi ra từ màn tuyết, vừa đi vừa ném lên không trung rồi lại bắt lấy, đơn thuần tẻ nhạt chỉ là ném chơi. Kết quả, gặp vẻ mặt Mạc Phàm quái dị tới cực điểm, vẻ ung dung trên mặt cũng lập tức biến mất, rên lạnh một tiếng: "Đừng có chắn đường, ngày hôm nay chúng tôi không đập cậu thì không có nghĩa là chúng tôi thực sự bỏ qua cho cậu."
Mạc Phàm nhìn chằm chằm ty thạch anh trên tay Mục Phi Loan. Nhắc tới cũng kỳ lạ, nước dãi của tiểu bạch hổ còn dính trên ty thạch anh, qua lâu như vậy mà vẫn chưa khô. Tựa hồ như Mục Phi Loan rất bảo vệ bàn tay của mình, phát hiện thứ trơn trơn dính dính này có tác dụng bảo vệ được tay của mình, còn lấy ty thạch anh xoa đều tay.
Lấy nước bọt của tiểu bạch hổ để làm dầu xoa tay?
Mạc Phàm cũng rất bội phục thường thức này của Mục Phi Loan.
"Tại sao lại lấy vú giả của sủng vật nhà tôi để xoa tay? Giữa chúng ta có một ít ân oán, nhưng Mục Phi Loan, mày cũng là nhân vật có tiếng ghê gớm trong Mục thị, còn cướp vú giả sủng vật nhà tao làm gì?" Mạc Phàm nhướng mày nói với Mục Phi Loan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play