Mạc Phàm vội vàng bế tiểu bạch hổ lên, dùng tay kiểm tra miệng của tiểu bạch hổ.
"Vãi chưa, vú giả mà nó coi là bảo bối ngậm trong miệng đâu?" Mạc Phàm hầu như là hét lên.
Tiểu bạch hổ không cam lòng yếu thế cắn một phát vào ngón tay của Mạc Phàm. Mạc Phàm thu ngón tay lại, nước mắt muốn ngưng tụ thành băng rơi xuống đất, đương nhiên không phải bị cắn đau mà khóc, mà khóc vì làm sao trên thế giới này lại có vua lừa đảo tiểu bạch hổ.
"Vì một đóa hoa mà ném vú giả đi rồi, ngươi có còn đầu óc không hổ con, không phân biệt được dưa hấu với hạt vừng à?" Mạc Phàm chỉ vào tiểu bạch hổ.
Giờ khắc này Mạc Phàm cảm nhận được cái gì gọi là nhân sinh lên voi xuống chó, mới vừa rồi còn nghĩ nhân tuyết lớn để vơ vét một bao tải thánh liên, nào có biết không cẩn thận ném đi mục đích quan trọng nhất tới Thiên Sơn, lẽ nào ngay cả ông trời cũng cảm thấy Mục Bạch có tội thì phải chịu, hẳn là bị đưa tới địa ngục.
"Làm sao bây giờ, chúng ta không thể trở về vào lúc này được." Triệu Mãn Duyên nói.
"Tớ không có biết, đừng hỏi tớ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT