Nói về đạo lý thì người bạn nhỏ thời đại này rất khó lừa gạt, Mạc Phàm hoàn toàn cảm nhận được điều đó trên người tiểu bạch hổ.
Không phải là một cục đá vụn thôi sao, vừa không có mùi vị gì, lại không cẩn thận đập vào hàm răng, để bên mép cũng không có ý nghĩa gì.
"Tin ta đi, ta mang nó đi cứu người, nhân loại bọn ta rất giảng tình nghĩa, bạch hổ các ngươi cũng không kém chút nào. Ta mang ngươi từ sào huyệt cực hàn cổ ưng ra, ngươi nên báo đáp, đưa cho ta cái vú giả này." Mạc Phàm tận tình khuyên nhủ tiểu bạch hổ.
"Y ô ~~" Tiểu bạch hổ mân mê cái miệng, hoàn toàn không coi những lời của Mạc Phàm là chuyện đáng kể, còn trưng ra thái độ nếu ngươi cứng rắn mà cướp thì ta nuốt một phát vào bụng.
Mạc Phàm vò đầu bứt tai, rất nhớ Tiểu Viêm Cơ. Có Tiểu Viêm Cơ ở đây thì có thể giao tiếp cùng tiểu bạch hổ, cũng có thể lừa đồ từ miệng tiểu bạch hổ, dù sao thì Tiểu Viêm Cơ cũng không còn là trẻ con nữa.
Tiểu bạch hổ không đưa, đó là bởi vì dưới góc nhìn của nó thì sào huyệt cực hàn cổ ưng là nơi nó chơi. Mạc Phàm mang nó ra thì đồng nghĩa phải đưa cho nó đồ chơi tốt hơn, nếu không thì Mạc Phàm đưa nó trở lại mẫu giáo ưng sào đi.
"Cái tên nhóc này, tại sao lại nói chuyện không đáng tin như thế? Chính ngươi nói bọn ta giúp ngươi thoát khỏi Thiên Ngân Bạch Hổ thì đưa đồ cho bọn ta, bọn ta liều mạng chiến đấu với Thiên Ngân Bạch Hổ xong thì ngươi lại chơi xấu. Ma hổ các ngươi không giữ chữ tín được sao? Chẳng lẽ Thiên Sơn không cảm thấy xấu hổ vì lũ các ngươi sao?" Mạc Phàm nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT