Mưa vẫn chưa ngớt, nhưng máy bay quân dụng Tần Lĩnh vẫn phải bất chấp bay khi mưa xối xả không ngừng cùng cuồng phong tới Hạ Môn. Máy bay quân dụng trên không suýt nữa bị gió lật lại, chung quy vẫn rất miễn cưỡng lên không, tới tầng bình lưu.
Trên bầu trời cao hơn, máy bay quân dụng có thể bay rất cao, đại khái là hơn 15 nghìn mét, nhưng nơi mà bão nhiệt đới bao phủ khủng bố cực điểm, nó cao 10 nghìn mét, đây là điều khá hiếm thấy.
Mà giờ phút này, toàn bộ bão nhiệt đới hình thành đám mây đen ở dưới máy bay khoảng 3 nghìn mét. Từ trên máy bay quân dụng nhìn xuống, một cảnh tượng dọa người đập vào mắt, cảm giác sợ hãi thâm nhập vào nơi sâu nhất của nội tâm, ngay sau đó là loại không rét mà run lan truyền tới toàn thân.
Phía dưới chỉ có màu đen thâm thúy như không hề có đáy hải dương, một vân động màu đen vô biên vô tận, chầm chậm, chầm chậm khuấy lên. Rõ là cách nhau độ 5 nghìn mét, vẫn cảm giác máy bay quân dụng nhỏ bé sẽ bị nuốt vào. Liêm phong chi nhận cất giấu ở phía dưới, tư hống chi lôi, cáu kỉnh chi vũ quả thực tạo thành ma quật tối tăm đáng sợ nhất... mà thứ này bao phủ bầu trời một thành thị ven biển vào lúc này.
"Máy bay không cách nào hạ xuống được, chúng ta nhất định phải nhảy xuống." Trương Tiểu Hầu nói một cách nghiêm nghị.
"Hơn 15 nghìn mét đó, đừng đùa như thế..." Bạch Hồng Phi cùng tới đây đang biểu hiện vẻ mặt cứng ngắc.
"Phía dưới là thành thị, đây là cách duy nhất để vào thành thị Hạ Môn." Trương Tiểu Hầu nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play