...
Sau khi đến Phàm Tuyết Sơn, tất cả đều tính là bình tĩnh. Tên dùng vong linh thuật kia cũng không có xuất hiện, chỉ là loại thời khắc đề phòng, cảm giác thần kinh căng thẳng làm cho người ta không thoải mái.
Mạc Phàm ngồi ở trong sân, mái hiên kéo dài vừa đủ che chắn cơn mưa dữ dội. Gió lạnh từng trận, thoáng nhìn về phía xa, nhìn thấy được bầu trời màn mưa che khuất dãy núi phía Tây cùng đại dương phía Đông để tất cả biến thành màu mực.
Mưa như châu, từng viên lớn rớt xuống, sau khi chạm đất thì vẫn bắn lên bọt nước. Mạc Phàm vốn định ra ngoài đi bộ, nhưng bị mưa to như trút nước nhốt lại trong hai ngày. Mục Ninh Tuyết không có ở đây, điều này làm cho trong lòng Mạc Phàm một trận bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi trong nhà lặng lẽ tu luyện.
"Mưa này, quá lớn." Linh Linh cũng đặt ghế ngồi bên cạnh, ôm Tiểu Viêm Cơ ấm áp trong lồng ngực, xoa Tiểu Viêm Cơ như vuốt ve một con mèo nhỏ.
"Đúng vậy, lâu rồi không nhìn thấy mưa to khí thế hùng mạnh như vậy." Mạc Phàm cảm khái một tiếng.
"Đoán chừng sẽ xảy ra chuyện." Linh Linh nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play