Dãy núi bị trùng vân bộc rửa sạch qua, cây cối, cây bụi ngã hai bên trái phải. Mạc Phàm giống Tôn Ngộ Không gọi sơn môn, xoa chân ngồi một chỗ trên tảng đá, chờ Chánh Án Chu Kỷ tới.
Chánh Án Chu Kỷ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ này của Mạc Phàm thì vô cùng tức giận như khí từ phổi trong lồng ngực dâng lên, không khỏi thở ra một tầng oán khí.
"Cậu có biết con trai tôi chết như nào không?" Chánh Án Chu Kỷ mạnh mẽ chất vấn.
Bất kể Ngô Giác có khuyên nhủ như nào thì Chánh Án Chu Kỷ cũng không tiêu tan được cái chết xảy ra không lâu trước đó. Thật vất vả, phí hết tâm tư để nuôi đứa con trai Chu Mẫn lớn như vậy, nói không còn là không còn, trong lòng tràn đầy bất công cùng oán nộ không có chỗ phát tiết.
Mạc Phàm không hề trả lời. Chánh Án Chu Kỷ mang theo hàn ý nói tiếp: "Không có mấy người tạo ra phiền phức này cho tôi thì đã không xảy ra chuyện gì cả. Nếu như cậu cảm thấy áy náy vì chuyện này, vậy thì tự phong ấn tinh thần lực của mình lại, dập đầu mấy cái trước mặt con trai của tôi, sau đó nghỉ ngơi đàng hoàng ở đây 5 ngày, tôi không làm khó dễ mấy người nữa."
Nghe xong lời này của Chu Kỷ, Mạc Phàm há miệng một lúc lâu không ngậm lại được.
Mình đã là một người ngang ngược không biết lý lẽ, không nghĩ tới Chu Kỷ còn quá đáng hơn, còn để mình đi dập đầu tên Chu Mẫn? Tôi lạy cái Bức Phẫn Tà Điểu nhà ông ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play