"Cô Đường Nguyệt nói đúng lắm, người như vậy không xứng làm Nghị Viên, còn muốn ngồi lên vị trí cao hơn? Nếu như chúng tôi nếu không phát sinh, không nhìn thấy, chẳng phải là làm cho càng nhiều thành thị cùng khu vực rơi vào nguy cơ như Vọng Quy Trấn?" Tương Thiểu Nhứ nói.
"Năm đó La Miện gây ra lỗi lầm đã để nhiều người dân Hàng Châu chịu đủ hành hạ, đừng hy vọng chúng tôi mắt nhắm mắt mở. Có bản lĩnh thì cậu kêu Chu Kỷ tới đây giết chúng tôi, hòn đảo là đóng kín một nửa, để cho Chánh Án Chu Kỷ của mấy người bắt Mạc Phàm cùng Mục Bạch, xử tử từng người, chẳng phải là đơn giản hơn hay sao, cũng không có ai gièm pha chuyện năm đó, cũng sẽ không có ai gây trở ngại tới tháng ngày tuyển cử của Nam Nghị Viên," Đường Nguyệt nói không khách khí.
"Oa, cô Đường Nguyệt, cô cũng đừng nóng nảy như thế, sự việc có thể giải quyết, người chết rồi không có thứ gì. Cô xem trong đội ngũ chúng ta còn Linh Linh bé nhỏ, Linh Linh thiên chân khả ái, tuổi lại còn nhỏ, làm sao nói chết là chết đây, vì Linh Linh, chúng ta hẳn phải kiên cường, khoan dung," Triệu Mãn Duyên vội vàng khuyên nhủ.
"Tiểu Triệu nói rất đúng, Tiểu Triệu nói rất đúng, không tới mức đó mà... Coi như mọi người ở đây nghỉ phép, buông lỏng tâm tình một chút," Ngô Giác nói.
"Nói tới thì mấy người có nghe thấy âm thanh gì kỳ quái hay không?" Trần Thước đột nhiên cảnh giác nhìn về gần đó.
"Không phải tiếng chim hót đáng ghét," Ngô Giác nói.
"Không phải những tiếng kêu kia ở bên ngoài sao, làm sao mà có cảm giác vang lên ở trong, lại còn hồi âm?" Một Thẩm Phán Sứ nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT