“Ta đứng ở đây. Ngon nhảy vào mà giết.”
Mạc Phàm cũng không dám liều lĩnh. Hắn đứng một đoạn khá xa tên Triệu Hách đang đứng kia.
“Ngươi có thể thử lại một lần nữa. Nhưng dựa vào cái tu vi vừa mới bước vào trung cấp của ngươi. Cho dù ngươi có dùng hết ma năng để phóng thích ra Liệt Quyền thì cũng đừng hòng phá vỡ được bức tường nước Thủy Nhiễu Chi Thuẫn của ta. Ngươi nhìn lại con đàn bà kia mà xem. Nàng ta đã bị Tà Chi Chi Tịnh (cạm bẫy của con nhện ma) quấn lên người rồi. Chỉ một lúc nữa thôi. Nàng ta sẽ bị hút đi sinh mệnh giống như bốn tên Đông Phương Thế Gia kia!”
Mặc dù Triệu Hách không bị thương nhưng lục phủ ngũ tạng đau nhức khiến cho hắn biến thành một người nguy hiểm như quái vật.
Mạc Phàm liền nhìn sang phía lão sư Đường Nguyệt.
Quả thật giờ phút này, trên người nàng xuất hiện một sợi tơ nhện màu đen như có như không. Nó quấn chặt lấy cơ thể của nàng. Cảm giác như nó muốn chui vào sâu bên trong da thịt của nàng vậy. Tình huống của nàng không khác gì bốn gã Đông Phương Thế Gia lúc trước…
Cái tên Triệu Hách này đã sớm đem Đường Nguyệt cài vào bẫy con nhện ma kia rồi. Cũng không biết hắn nguyền rủa bẫy rập này như thế nào khiến cho nàng bị trúng chiêu. Quá là quỷ dị!
“Ngươi định dùng tính mạng lão sư xinh đẹp của ta hòng uy hiếp ta sao? Ngươi sai rồi! Ta là một người ham sống sợ chết. Cho nên ta sẽ không hy sinh vô ích như vậy đâu. Vì vậy cho dù ngươi có giết nàng đi chăng nữa thì ta cũng không thúc thủ chịu trói đâu. Hay là thế này đi… Ta sẽ không thử phá Thủy Nhiễu Chi Thuẫn của ngươi nữa. Và khi đó, ngươi sẽ cởi bỏ nguyền rủa, thả nàng ra. Hỏa hệ linh chủng là của ngươi. Mấy món đồ còn sót lại của bốn người Đông Phương Thế Gia sẽ là của ta. Ngươi thấy thế nào?”
Mạc Phàm đứng ở đằng xa nói.
Triệu Hách nghe thấy vậy liền sửng sốt một chút.
Thật ra trong lòng hắn lúc này cũng có suy nghĩ tương tự như vậy.
Hay nói đúng hơn, Thủy Nhiễu Chi Thuẫn của hắn có thể chống đỡ được bốn, năm đòn Liệt Quyền hay không thì còn khó nói. Cho dù Thủy Nhiễu Chi Thuẫn có đỡ được hết đi chăng nữa thì đến lúc đó nội tạng của hắn có lẽ cũng bị oanh cho nát bấy rồi.
Mặc dù tổn thất mất một cô nàng Thẩm Phán Viên vô cùng xinh đẹp mê người kia khiến cho hắn thấy rất đáng tiếc. Thế nhưng mục tiêu Hỏa Hệ linh chủng của hắn lại đạt được. Giao dịch này Triệu Hách tuyệt đối làm.
Nhưng mà, cái loại giao dịch này lại do người khác nói trước, khiến cho hắn cảm thấy rất kỳ quái. Giống như kiểu thằng tiểu tử này cũng không phải là loại người tốt lành gì. Nếu không tại sao tên tiểu tử này lại có thể nói đúng suy nghĩ của hắn đến như vậy?
“Thứ ngươi muốn chính là những đồ vật còn sót lại của bốn người Đông Phương Thế Gia à…”
Triệu Hách cười lên một tiếng, rồi nhìn sang gương mặt đã ửng hồng của Đường Nguyệt.
“Vậy là ngươi đã đáp ứng. Hợp tác vui vẻ!”
“Khoan! Đừng có vội. Ta là người khống chế nguyền rủa. Cho nên ta có thể dễ dàng điều khiển nguyền rủa đó ảnh hưởng tới tính mạng của nàng hay là không. Vì vậy, ngươi sẽ phải chờ ta luyện hóa Hồng Viêm này. Sau khi ta luyện hóa xong, ngươi mới có thể mang nàng rời đi.”
Triệu Hách nói.
“Nói như ngươi thì ta làm sao biết được, sau khi ngươi luyện hóa xong, ngươi có giết chết nàng luôn hay không?”
Mạc Phàm nói.
“Nguyền rủa muốn quấn lên mệnh hồn thì cần phải có một khoảng thời gian. Cái này ngươi và nàng có thể xác nhận được. Và tất nhiên, nếu như ngươi thử sử dụng Liệt Quyền để oanh nát Thủy Nhiễu Chi Thuẫn của ta. Ta có thể đảm bảo với ngươi một điều rằng, ta sẽ cho nàng đi đời nhà ma trước khi ngươi phá vỡ được nó. Nhưng ngươi yên tâm đi. Giao dịch này rất có lợi cho ta nên ta sẽ giữ chữ tín với ngươi.”
Quả thật, Nguyền rủa muốn quấn lên mệnh hồn cần phải có một khoảng thời gian. Lúc này, Triệu Hách chỉ muốn cầm Hồng Viêm rời đi mà thôi. Chứ để tới lúc cái thằng tiểu tử này không còn để ý tới tính mạng lão sư xinh đẹp của hắn nữa thì có lẽ tên tiểu tử này sẽ bất chấp oanh mấy đòn Liệt Quyền về phía hắn. Tới lúc đó, khả năng hắn bị chết tại chỗ là rất cao.
Huống hồ nếu trì hoãn thời gian thêm một lúc nữa thì sẽ có thêm nhiều người khác chạy tới nơi này. Tới lúc đó, có lẽ hắn sẽ gặp thêm phiền toái nhiều hơn nữa. Nhất là gặp phải Quang hệ Ma pháp sư và Tâm linh hệ Ma pháp sư, bẫy rập nguyền rủa của hắn căn bản không có tác dụng đối với bọn họ.
“Một tên giết người biến thái mà cũng nói tới chuyện giữ chữ tín. Ngươi nói câu này khiến cho một thanh niên theo chủ nghĩa ma pháp như ta cũng phải cảm thấy xấu hổ.”
Mạc Phàm quay về phía Đường Nguyệt xác nhận thông tin nguyền rủa muốn cướp đi sinh mạng của nàng thì cần phải thêm một khoảng thời gian nữa có đúng hay là không. Nhìn cái thái độ của tên Triệu Hách lúc này, hắn có thể khẳng định chắc chắn ngoài trừ Thủy Nhiễu Chi Thuẫn ra thì tên Triệu Hách kia không còn lá bài tẩy nào khác nữa!
“Ngươi nói cái gì?”
“Không! Ta có nói gì đâu. Chẳng qua là ai nói với ngươi rằng ta chỉ dùng có mỗi một Hỏa Hệ?”
Ở trong rừng cây, giọng nói của Mạc Phàm bỗng nhiên trở nên uy nghiêm lạnh lùng.
Vào lúc này, có thể thấy được Tinh quỹ hoa mỹ màu tím của Lôi điện xuất hiện dưới chân Mạc Phàm. Bọn nó khát khao phá vỡ tất cả xiềng xích trói buộc. Khát vọng trở thành lực lượng được hô hoán trong lòng bàn tay của Mạc Phàm. Để cho tất cả sinh vật hèn mọn ở trước mắt khi nhìn thấy bọn nó cũng phải run lên sợ hãi!
Tốc độ kêu gọi của Tinh Đồ Chi Thư Lôi Hệ mặc dù không nhanh. Nhưng trong lúc Mạc Phàm và Triệu Hách đang còn “hữu nghị hợp tác” thì Mạc Phàm đã tranh thủ khoảng thời gian này để kêu gọi lực lượng Lôi hệ một cách đầy đủ nhất!
Triệu Hách có thể thông qua ý niệm, cảm giác của mình để biết được Mạc Phàm là một người vừa mới bước chân vào trung cấp Ma pháp sư. Thậm chí hắn còn biết được Mạc Phàm còn chưa thức tỉnh lần thứ hai. Nhưng Triệu Hách cũng không thể nào mà ngờ được trong lần thức tỉnh đầu tiên, Mạc Phàm đã đạt được song hệ!
Khi lực lượng Lôi Đình hung dữ vô cùng ở trong rừng cây trở nên cuồn cuộn, trên khuôn mặt Triệu Hách liền hiện ra sự khiếp sợ.
Thủy Nhiễu Chi Thuẫn ngăn cản Hỏa hệ ma pháp trung cấp quả thực vô cùng hữu hiệu. Nhưng đối mặt với Lôi hệ… nó không khác gì tô điểm thêm cho Lôi hệ. Lôi có thể xuyên qua Thủy!
Lúc này, Tinh Đồ Chi Thư Lôi Hệ đã xuất hiện, Triệu Hách muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa rồi. Thậm chí hắn còn không kịp đem nguyền rủa quấn quanh mệnh hồn Đường Nguyệt bởi vì thời gian của hắn lúc này quá ngắn!
Nếu là hệ khác, Triệu Hách còn có thể đánh trả lại được. Nhưng đối phương lại là Lôi hệ thì… dựa tình trạng thân thể hiện giờ của hắn và lá bài tẩy Thủy Nhiễu Chi Thuẫn… Nội tâm của hắn lúc này không có từ nào có thể diễn tả được… Nó giống như tâm trạng của Mạc Phàm lúc trước vậy: Ngày gì mà đen như chó mực! Thế quái nào lại gặp trời sinh song hệ!
Lôi, một nguyên tố đứng đầu.
Sơ cấp kỹ năng đã có thể một đấu ba mà khiến ba người chật vật. Đến trung cấp, Lôi hệ vẫn như cũ cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo!
Nếu như lúc này Triệu Hách còn Nham Quân Ma Khải thì hắn cũng không việc gì phải sợ Mạc Phàm. Nhưng lúc này hắn cảm giác được đây có lẽ là ngày cuối cùng của mình.
“Phích Lịch – Oanh Đính!”
Mạc Phàm lạnh lùng đọc to lên, một ngón tay hướng lên bầu trời!
Trên bầu trời bao la, một tia sét màu tím không có dấu hiệu nào báo trước đột nhiên xuất hiện. Nó chém không gian xung quanh thành hai nửa. Tia sét màu tím to đùng phát ra một tiếng “Đoàng” rất mạnh mẽ. Sau đó, nó dũng mãnh xông về phía tên Triệu Hách đang đứng.
Tia sét tới vô cùng nhanh. Nhanh như câu nói “sấm sét giữa trời quang” vậy!
Sau khi Oanh Đính đánh xuống, vị trí xung quanh Triệu Hách đang đứng vốn là một cái hố đất thế nhưng vào lúc này chợt trầm xuống, nát bấy!
Mà tên Triệu Hách kia bị tia sét kia đánh lên người, cả thân thể hắn liền biến dạng…
“Băng ~~~~~~~~~~~~~~”
Một âm thanh phát ra. Lúc trước, tên Triệu Hách đang còn sống sờ sờ liền bị lực lượng Lôi hệ cuồng bạo đánh vào người, bạo thể mà chết. Huyết vũ tung tóe, nhìn giật cả mình.
Tia sét này oanh xuống thật sự quá nhanh. Thậm chí tên Triệu Hách bị bạo thể chết cũng không phải do Mạc Phàm ra tay độc ác. Đó là do Lôi hệ khiến cho thân thể phân giải rất nhanh, rất nhanh. Nhìn qua nó không khác gì vô số viên Thủy Châu màu đỏ bị nứt ra. Nó khiến cho cái tên Triệu Hách biến thái giết người kia không còn hình dạng.
Bất luận là kỹ năng trung cấp Phong hệ ma pháp Phong Bàn – Long Quyển hay là Hỏa hệ Liệt Quyền – Oanh Thiên. Tất cả bọn nó đều có khí thế hung mãnh lên theo từng giai đoạn. Loại thì không khí bị hút sạch quay cuồng lên. Loại thì sóng nhiệt cuồn cuộn công kích. Thế nhưng kỹ năng Lôi hệ trung cấp ma pháp lại khác. Nó hoàn toàn không có điềm gì báo trước…
Ngón tay giơ lên, Lôi liền được đánh xuống!
Đơn giản mà thô bạo!
Thủy Nhiễu Chi Thuẫn kia hoàn toàn là vật tô điểm cho nó!
Còn cái tên Triệu Hách kia thì bị chết quá mức đột ngột. Hắn còn không kịp sợ hãi, không kịp thống khổ đau đớn mà thân thể đã trở thành huyết vũ rồi. Đoán chừng linh hồn của hắn cũng không kịp ứng phó mà vẫn đang đứng ở nơi đó. Lúc này, hắn không thể thưởng thức được vị nữ Thẩm Phán viên xinh đẹp kia nữa. Cũng không còn cơ hội đem ngọn lửa của mình thăng cấp lên linh cấp. Và không thể nào mơ tưởng làm điều xằng bậy nữa. Hắn chỉ có thể oán hận ông trời, tại sao sinh ra cái thằng tiểu tử trời sinh song hệ kia mà thôi!