"Ta không nói đùa. Ngươi cho rằng ta có thể an toàn tới được đây khi cầm trên người thứ quan trọng như vậy sao? Ta mang Địa Thánh Tuyền trên người không khác gì thịt Đường Tăng hấp dẫn yêu ma khắp nơi tới tìm ta vậy... Nhưng ta cũng không dám vứt nó đi, sợ sẽ sinh ra đại họa. Vừa khéo lúc đó ta khát nước vì sợ hãi quá, liền lấy nó ra làm một hơi hết sạch."

Mạc Phàm cũng rất nghiêm túc trả lời.

Nói xong, Mạc Phàm móc cái bình đựng Địa Thánh Tuyền ra, dốc ngược cho Trảm Không nhìn.

Trảm Không cầm lấy bình. Hắn đưa lên trước mắt, dốc ngược nhìn một chút. Vẻ mặt hắn lúc này chưa bao giờ phong phú đến vậy.

Thật... Thật sự cái thằng chết tiệt này đã uống hết?

Cho dù hắn là một người quyền cao chức trọng cũng không hoang phí như tên này!

Trảm Không lùi lại mấy bước để khỏi ngã xuống đất.

Một lúc lâu sau, Trảm Không mới khôi phục lại thần trí, bất đắc dĩ nói: "Nếu là tai họa lần trước, loại người như ngươi chắc chắn sẽ bị xử như bọn Hắc Ám Giáo Đình, cho lên giàn hỏa... Nhưng mà ta, Mục Trác Vân, Dương Tác Hà, Lão Chu, Đặng Khải, tất cả mọi người đều hy vọng Địa Thánh Tuyền ngàn vạn lần đừng rơi vào tay Hắc Ám Giáo Đình. Về phần Địa Thánh Tuyền... nó rồi sẽ đến lúc khô kiệt. Cũng không biết còn dùng được bao nhiêu năm nữa. Dù sao không có nó cũng không sao, vẫn tốt hơn là thấy Bắc Thành biến thành một thành phố chết!"

"Ta cũng có dự cảm như vậy. Cho nên ta mới lấy nó ra để uống. Cho dù Hắc Ám Giáo Đình có tìm thấy ta, bọn chúng dù có giết được ta, rồi đem ta ngâm để lấy Địa Thánh Tuyền ra thì bọn chúng cũng chỉ lấy được nước tiểu hôi thối của ta mà thôi."

Mạc Phàm nhếch môi nói.

"Ngươi, cái tên tiểu tử này..."

Trảm Không cười lắc đầu.

Trảm Không cũng không bận tâm lắm về Địa Thánh Tuyền giờ đang ở đâu. Thực tế, những lời nói của Mạc Phàm, Trảm Không không tin tưởng hoàn toàn. Bảo tàng Địa Thánh Tuyền sắp khô kiệt này mang tới cho Bắc Thành nhiều họa hơn là phúc. Nếu tên tặc tử Mạc Phàm này lén lút cất giấu Địa Thánh Tuyền để dùng riêng thì coi như tưởng thưởng cho hắn đã cứu giúp Bắc Thành lần này đi. Dù sao hắn cũng chỉ là một học sinh lớp mười hai còn chưa tốt nghiệp mà có thể bảo vệ được một món đồ quan trọng như vậy đã là giỏi lắm rồi. Thậm chí hắn còn khai phá ra chuyện Bạch Dương là phản đồ nữa. Đổi lại là người khác, e rằng Địa Thánh Tuyền đã sớm rơi vào tay bọn Hắc Ám Giáo Đình rồi.

Vì vậy, hắn uống hết cũng tốt, mà có cất giấu làm của riêng cũng tốt. Không sao cả.

Nếu Địa Thánh Tuyền không rơi vào tay Hắc Ám Giáo Đình, thì tai họa lần này họ cũng chỉ đối mặt với một con Dực Thương Lang cấp Thống Lĩnh mà thôi. Như vậy cũng đã đến lúc kết thúc tai họa lần này rồi!

Mày dám tàn sát dân chúng trong thành, tuy mày mạnh nhưng mày vẫn phải chết. Cho dù mày có chạy trốn đến chân trời góc bể nào, thì Trảm Không ta cũng sẽ lấy thủ cấp mày xuống để tế vong hồn dân chúng Bắc Thành!

"Tất cả mọi người nghe lệnh của ta!"

Đột nhiên hai mắt Trảm Không sáng như tia chớp, hét to lên.

Chín quân pháp sư đang bất động như núi bỗng nhiên cầm vũ khí lên, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Trong nháy mắt, cuồng phong gào thét, không khí sôi sùng sục.

"Tiêu diệt Dực Thương Lang, không chết không thôi!"

Trảm Không lại hét lên một lần nữa. Giọng hắn tràn đầy sát khí.

"Tiêu diệt Dực Thương Lang, không chết không thôi!"

"Tiêu diệt Dực Thương Lang, không chết không thôi!"

"Tiêu diệt..."

Chín thuộc hạ trực thuộc Trảm Không đồng thời hét lên hưởng ứng lời kêu gọi của hắn. Từ âm thanh của họ, Mạc Phàm có thể cảm nhận thấy họ không hề e ngại con Dực Thương Lang kia. Có chăng lúc này chính là khí phách đàn ông, sẵn sàng quyết tử vì tổ quốc!

Sau khi hô to khẩu hiệu, thủ lĩnh quân bộ Trảm Không liền tiến lên một bước. Áo khoác màu xanh tung bay trong gió.

Rơi xuống! Thủ lĩnh Trảm Không cứ như vậy từ trên đài cao rơi xuống. Trong lúc Mạc Phàm còn đang kinh ngạc chưa kịp hồi phục, thì nơi xa xuất hiện một đôi cánh màu trắng khắc sâu vào trong mắt hắn.

Phong Chi Dực!

Đây là lần thứ hai Mạc Phàm nhìn thấy Phong Chi Dực, thế nhưng hắn vẫn kích động không thôi.

Bầu trời tối tăm mịt mờ, vết máu loang lổ khắp thành thị. Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh có đôi cánh trắng tinh xuất hiện giữa bầu trời. Hình ảnh này thật kiêu ngạo và phóng khoáng...

Trong hoàn cảnh tai họa ngập trời như thế này, con người chỉ là những sinh vật nhỏ bé. Thế nhưng chỉ có hắn, một người đàn ông điều khiển Phong Chi Dực, lại dám nói "tiêu diệt Dực Thương Lang", lại dám nói "để ta bảo vệ Bắc Thành này!"

"Phạch phạch phạch phạch..."

Tiếng cánh chim vỗ mạnh truyền tới chỗ hắn.

Sau khi Trảm Không bay đi, chín thuộc hạ của hắn nhao nhao nhảy xuống. Rất nhanh, Mạc Phàm thấy trên bầu trời bao la màu xám tro kia có chín con Thiên Ưng khổng lồ màu trắng chở những người lính bay về phía tòa cao ốc Ngân Mậu.

Chỉ có sĩ quan cao cấp mới được trang bị Thiên Ưng. Đây chính là dấu hiệu của quân đội.

Khi thủ lĩnh Trảm Không điều khiển Phong Chi Dực bay đi trước, chín vị hộ vệ liền ngồi lên lưng Thiên Ưng bay theo sau. Trong kết giới an toàn, đám thủ vệ hô vang khẩu hiệu to như sấm.

Trận tai họa này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

Ngày cảnh giới huyết sắc vang lên, loài người liền biến thành thức ăn. Người thì chết, người thì bị ăn thịt, người thì sợ hãi. Nhưng nó không đại diện cho loài người là một sinh vật nhỏ bé không chịu nổi. Loài người cũng không phải là gia cầm bị nuôi nhốt trong thành trì!

Trong nhân loại còn có một loại người, đó chính là Ma Pháp Sư!

Chức trách của họ chính là khi yêu ma xâm lấn thành thị, họ sẽ dùng lực lượng được thiên nhiên ban tặng để chiến đấu với yêu ma.

Hung hăng...

Hung hăng chém giết yêu ma!

Ở bên trong kết giới an toàn, có một thiếu niên có dấu hiệu màu nâu trên người. Hắn vô lực ngồi lẫn trong đám người được bảo vệ, mơ màng như mất hồn.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, trông thấy thân ảnh Trảm Không bay ngang qua, rồi tiếp tục thấy chín con Thiên Ưng màu trắng bay đằng sau, thấy quân pháp sư đang hô to khẩu hiệu trong kết giới an toàn như đánh trống ra trận... Đôi mắt hắn hoàn toàn co rút lại. Con ngươi không ngừng phình to, không ngừng lớn lên.

Trước giây phút sắp chết kia, ánh mắt của hắn trở nên hoang dại như muốn bùng cháy!

Hắn nghe những tiếng hô kia mà thấy lòng sôi sục. Nhìn thấy những thân ảnh kiên định bay về phía con Dực Thương Lang kia mà tìm lại được ý nghĩa cuộc sống cho mình.

"Nếu lúc trước, ngươi biết được người đàn ông năm xưa ngươi cứu, tương lai sẽ trở thành một quân pháp sư trấn thủ thành thị uy chấn bốn phương, có thể dựa vào thực lực của mình cứu hàng trăm, hàng nghìn người giống như ngươi, thì lên thiên đường chắc hẳn ngươi cũng vui lắm."

Người đàn ông yếu đuối kia nắm chặt quả đấm. Hắn biết mình sắp phải đi đâu, và biết tương lai mình nên làm cái gì.

Mạc Phàm từ trên đài cao nhìn xuống dưới. Ở dưới đáy, hắn trông thấy nữ huấn luyện viên Phan Lệ Quân.

Khuôn mặt từ trước đến nay của Phan Lệ Quân luôn bất biến. Thế nhưng trên hai hàng lông mày của nàng hiện giờ phảng phất đọng lại một nỗi đau thương không sao tiêu tan được, khiến một người rất kiên cường như nàng cũng có mấy phần tiều tụy.

"Có một đội viên thuộc đội tuần tra mạo hiểm mang về một tin tức. Ở bên ngoài khu vực kết giới an toàn hình như có một cái động quật có dấu vết bị đào bới."

Phan Lệ Quân nghiêm túc nói với một người đàn ông buộc khăn trên đầu.

"Hay nói cách khác, đột nhiên Bắc Thành có nhiều yêu ma xông vào như vậy, thì hơn phân nửa là do ở ngoài thành có mấy cái thông đạo đi thông tới mấy cái cống thoát nước của Bắc Thành chúng ta. Bọn yêu ma thông qua lối đi dưới lòng đất này mà an toàn chui vào trong Bắc Thành không bị chúng ta phát hiện?"

Người đàn ông buộc khăn trên đầu nghiêm túc nói.

"Đúng vậy. Việc cấp bách bây giờ của chúng ta chính là tìm ra mấy cái cửa động yêu ma này, rồi nhanh chóng phá hủy lối đi dưới lòng đất. Nếu không yêu ma sẽ xuất hiện liên tục, không ngừng nghỉ trong Bắc Thành."

Phan Lệ Quân nói.

"Nhưng mà, chúng ta hiện giờ cũng không biết cửa vào của mấy cái thông đạo kia nằm ở đâu?"

Lúc này, Phan Lệ Quân quả thật không biết làm cách nào để tìm ra nó.

Yêu ma tập kích quá đột ngột. Cả thành thị loạn cào cào. Muốn tìm thấy cửa vào dưới lòng đất kia trong một nơi rộng lớn đổ nát như thế này, quả thật quá khó khăn.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mạc Phàm nghe được, một tia sáng lóe ra trong đầu hắn!

Hang động, dưới lòng đất, cống ngầm... Những thứ này có nghĩa là gì? Nó có nghĩa rằng những thứ này là do một sinh vật có năng lực đào bới cực mạnh làm ra!

Cự Nhãn Tinh Chuột!

Mạc Phàm trong một năm ở tiểu đội thợ săn yêu, đã cùng với các đội viên săn giết không biết bao nhiêu con Cự Nhãn Tinh Chuột lẻn vào trong Bắc Thành rồi.

Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao một năm qua bọn Cự Nhãn Tinh Chuột lại hung hăng ngang ngược đến vậy.

Trời ạ, tai họa này của Bắc Thành đã được dự báo từ trước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play