"Không sao chứ, Mục Bạch?"

Triệu Khôn Tam từ trong ngõ nhỏ nhảy ra, hưng phấn nói.

"Thật quá đáng sợ. Ta sợ cả đời này không còn tin bất cứ ai nữa mất."

Mạc Phàm thở dài, nhìn thoáng qua Mục Bạch.

Lần này may nhờ hắn ra tay giúp đỡ. Nếu không có Trảm Ma Cụ đắt đỏ, quý giá kia thì không biết phải chết bao nhiêu người mới giết được tên Bạch Dương này.

"Những người khác không sao chứ?"

Tiết Mộc Sinh hỏi.

Mọi người trốn ở xung quanh đều chạy tới đây. Chỉ có Trương Tiểu Hầu vẫn còn thất hồn lạc phách đứng bên cạnh hàng rào.

Cuộc chiến đã kết thúc. Máu của Hạ Vũ đã rơi xuống. Nhìn bãi máu đỏ lòm kia khiến mọi người càng thêm nặng lòng và đau thương.

"Hầu Tử, đi thôi."

Mạc Phàm đi tới trước mặt Trương Tiểu Hầu. Hắn không biết phải nói thế nào để an ủi Trương Tiểu Hầu.

Trương Tiểu Hầu thấy Mạc Phàm tới, tâm trạng sụp đổ, ngồi bệt xuống khóc nức nở.

"Phàm ca, ta muốn trở nên mạnh mẽ..."

Trương Tiểu Hầu mạnh mẽ lau nước mắt, rồi hét lên một câu như thề độc: "Ta nhất định, nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa!"

Mạc Phàm nghe tiếng gào thét khắc cốt ghi tâm kia mà ngây người.

Cái thằng đệ đệ có vẻ ngốc nghếch của mình...

Giờ khắc này, hắn khóc như một đứa trẻ, nhưng máu lạnh tâm nóng đã khiến hắn trưởng thành hơn rồi!

Đúng vậy! Chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn nữa mới có thể bảo vệ người thân bên cạnh mình.

Đi xuyên qua hàng liễu là màn sáng kết giới an toàn. Nó như một bức tường khắc sâu vào trong mắt mọi người.

Tiểu đội bây giờ chỉ còn lại tám người. Họ mệt mỏi lê bước. Lúc này, trên khuôn mặt họ cuối cùng cũng nở nụ cười, vì họ thấy rõ dấu hiệu của Hiệp Hội Ma Pháp Sư ở đây.

Quãng đường ba cây số này dường như dài hơn mười bảy năm cuộc đời của họ. Nhưng cuối cùng họ cũng tới được nơi đây.

"Hiện tại quần thể có lẽ còn cách chúng ta nửa cây số. Hy vọng mọi người có thể bình an tới được đây."

Tiết Mộc Sinh quay đầu nhìn về phía sau.

Chu Mẫn, Hứa Chiêu Đình, Vương Tam Bàn, Trương Thụ Hoa đều gật đầu, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhiệm vụ tiên phong của họ đã kết thúc, họ đã trải qua nguy hiểm và sinh tử, vì vậy, họ từ tận đáy lòng mong rằng quần thể mọi người có thể bình an, thuận lợi tới được nơi này, không muốn thấy cảnh máu tươi đầm đìa nữa.

"Người nào là Mạc Phàm?"

Một người lính có dấu hiệu quân đội trên ngực đi tới trước mặt mọi người, mở miệng hỏi.

"Là ta."

Mạc Phàm ngẩng đầu trả lời. Mồ hôi đầm đìa trên trán cho thấy trận chiến vừa rồi khiến hắn rất mệt mỏi.

"Đến đây! Thủ lĩnh muốn gặp ngươi."

Người lính nói.

Mạc Phàm gật đầu, đi theo tên lính quân đội kia tới một ngọn tháp được xây dựng tạm thời bằng ma pháp Thổ hệ.

Từ xa nhìn ngọn tháp này rất cao. Hắn đi lên bậc thang quanh co một lúc lâu mới tới được đỉnh tháp.

Trên đỉnh tháp có một đài trống trải, có thể nhìn được cảnh vật từ xa. Gió thổi lồng lộng lên mặt hắn, khiến hắn đau rát.

Ở rìa đài cao, nơi không có rào chắn bảo vệ, một người đàn ông khoác áo quân đội màu xanh đang đứng chắp tay. Gió thổi phấp phới mái tóc hắn.

Đứng dọc hai bên trái phải người đàn ông là một hàng quân pháp sư mặc áo gió màu xanh. Áo khoác của họ tung bay trong gió. Họ đứng sừng sững, bất động, một luồng khí thế uy nghiêm, hùng dũng tỏa ra từ người họ. Trảm Không, người đứng giữa họ, chính là vị thủ lĩnh khiến họ kính sợ. Quả thật, hắn bây giờ khác xa cái dáng vẻ vô liêm sỉ mà Mạc Phàm từng quen biết.

Hơn mười tên quân pháp sư, bao gồm cả Trảm Không, đứng ở đó. Từ người họ tỏa ra khí thế vô cùng cường đại. Sợ rằng cấp thấp nhất trong số họ cũng là ma pháp sư Trung cấp!

Tất cả đều nhìn về phía xa, đôi mắt sắc bén như dao cạo, chằm chằm vào đỉnh tòa cao ốc Ngân Mậu. Ở nơi đó có một con yêu ma cấp Thống Lĩnh, kẻ gây ra tai họa cho Bắc Thành lần này: Dực Thương Lang!

"Thủ lĩnh! Mạc Phàm đã tới!"

Tên lính chào theo kiểu nhà binh, rồi chậm rãi lui ra.

Trảm Không không quay đầu lại. Hai mắt hắn vẫn nhìn về nơi xa xăm.

"Ngươi vẫn còn sống. Ta rất vui."

Giọng nói của Trảm Không lúc này không còn cà lơ phất phơ như thường ngày. Hắn nói từ "rất vui" nhưng không có chút cảm xúc vui mừng nào.

Bây giờ, Trảm Không không còn là vị huấn luyện viên trưởng mà Mạc Phàm từng biết nữa. Có lẽ đây mới chính là con người thật của hắn, một người uy nghiêm, lãnh ngạo!

"Ngươi có biết khi ta thấy ngươi, chuyện ta muốn làm đầu tiên là gì không?"

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

"Ngươi muốn xách ta lên rồi mắng chửi ta một trận đúng không? Chuyện Bạch Dương là người của Hắc Ám Giáo Đình, quả thật khiến mọi người ở đây rất kinh ngạc. May là ngươi đã hoài nghi hắn từ trước, mới có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình."

Trảm Không nói.

Chuyện của bọn Mạc Phàm, Trảm Không đã được thuộc hạ báo lại nên biết rất rõ. Quả thật, chuyện này quá bất ngờ. Ngay cả quân đội họ cũng không biết Bạch Dương có ý đồ xấu, thế mà tại sao tên nhóc Mạc Phàm này lại có thể sinh lòng hoài nghi hắn được?

"Coi như ngươi đã biết nhận lỗi đi. Lần rèn luyện trước, khi bọn ta được huấn luyện viên Bạch Dương chỉ dạy, trước khi vào sơn động, bọn ta có đi ngang qua một hồ nước trước cửa động. Ở đó, bọn ta phát hiện nước trong hồ đã bị một con vật nào đó uống cạn. Vì vậy, ta nghĩ trong sơn động có thể có nhiều hơn một con. Sau đó, ta có đi hỏi huấn luyện viên Bạch Dương xem hắn có triệu hồi con thú nào nữa không, thế nhưng hắn bảo là không có."

"Chỉ dựa vào câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, ngươi lại cảm thấy hắn có vấn đề?"

Trảm Không thấy buồn cười.

"Lúc đầu U Lang Thú không nổi điên cũng là một vấn đề. Thật ra ta cũng như ngươi, không tin huấn luyện viên Bạch Dương là gián điệp. Ta chỉ giữ lại trong lòng chút đề phòng. Ai ngờ hắn lại dám ra tay sát hại chúng ta."

Mạc Phàm nói.

Thật ra Mạc Phàm cũng chỉ hoài nghi mấy phần mà thôi. Nếu hắn tin chắc Bạch Dương có vấn đề từ trước, thì khi gặp, hắn đã sắp xếp thế trận để nghênh chiến rồi. Huống hồ, hắn còn không biết sẽ có Hắc Súc Yêu xuất hiện.

"Thế còn Địa Thánh Tuyền thì sao?"

Trảm Không nghe hắn giải thích xong, không muốn bàn về vấn đề này nữa. Hắn quay lại vấn đề quan trọng nhất bây giờ.

"Ta khát nước, tiện thể lấy nó để uống."

Mạc Phàm hời hợt trả lời.

Trảm Không đang nhìn về nơi xa xăm, suýt nữa trượt chân ngã. Vẻ oai phong lẫm liệt hắn vừa xây dựng đã tan biến.

Trảm Không quay người lại, trừng mắt nhìn Mạc Phàm.

Cái quái gì vậy! Mày đùa tao à? Mày nghĩ Địa Thánh Tuyền là nước giải khát hay sao mà dám lấy ra uống? Đây là nội tình của Bắc Thành mấy nghìn năm đấy. Mặc dù do thời gian dài nên nó có chút phai nhạt so với thời xa xưa, nhưng nó cũng là một bảo tàng mà mọi ma pháp sư trong cả nước đều mơ ước có được để tu luyện đấy. Thế mà nó đã bị tiểu tử này... dùng làm nước để uống?

"Bây giờ không phải là lúc nói đùa."

Trảm Không thần sắc nghiêm túc trở lại, chằm chằm nhìn Mạc Phàm rồi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play