“Ngon hay không, ăn rồi sẽ biết.” Giang Tư chỉ vào Lâm Hà vừa nhấc lồng hấp lên, nói với Vu Hiểu Tĩnh. “A, bên kia là cua hấp, ngươi mang sang đi, cẩn thận bỏng.”
Vu Hiểu Tĩnh khoát tay. “Ta lại không phải trẻ con, mới không dễ dàng bị bỏng như vậy.”
Nghe vậy, Giang Tư lắc đầu. Không đến vài giây, quả nhiên nghe thấy tiếng Vu Hiểu Tĩnh kêu lên: “Nóng bỏng! Sao mà nóng thế!”
Chậc, biết ngay là sẽ như vậy.
Bất quá, con nhỏ này luôn ầm ĩ rồi lại thôi, kỳ thật cũng không bị bỏng. Nhìn thấy con cua, mắt nó sáng lên vài phần. “Một con to như vậy, thịt chắc chắn không ít! Nghe rất tươi, sao lão nghe người ta nói con cua ăn không được quá tanh.”
Nói xong, nó lại hít hà mạnh. “Đúng là vị tươi, rất tươi.”
Số lượng cua nhiều, chia làm bốn mâm mới chứa hết. Triệu Ngọc Mai ở bên cạnh giúp đỡ. Văn Ngôn cười nói: “Ta trước kia gặp đầu bếp ở bếp sau làm cua, bọn họ khi đó cũng là lần đầu tiên làm, nào có cô nương làm được tinh tế như vậy. Rửa một lần coi như sạch sẽ, trực tiếp cho vào nồi chưng. Kết quả bên trong cua đều là chút bùn cát. Thêm chút rượu gạo nói là để khử tanh, kết quả một mùi rượu không nói, mùi tanh cũng không tán đi, làm cho cả bếp sau vừa tanh vừa thối.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play