“Tỉnh rồi à? Thối chết đi được, nhanh đi rửa mặt đi, Ninh Ninh cho hai người nấu canh giải rượu rồi.” Mẹ Giang che mũi, lẩm bẩm: “Không uống thì thôi, đã uống rồi thì đừng có say khướt như vậy.”
Giang Tư và Vu Hiểu Tĩnh không dám phản bác công khai, cả hai cùng ồ lên một tiếng, rồi đẩy nhau vào bếp. Trương Ninh Ninh thấy các cô liền vội vàng tiến lên đón: “Tỉnh rồi à? Có nhức đầu lắm không? Trên bếp có nước nóng và canh giải rượu rồi, hai người cứ rửa mặt trước, sau đó uống canh giải rượu, nghỉ ngơi một lát sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
“Ôi, vẫn là chị dâu đối với em tốt nhất.” Vu Hiểu Tĩnh muốn nhào tới, nhưng bị Giang Tư kéo lại: “Ngươi sắp thối chết đi được, đừng quên chị dâu cũng ở đây.”
Vu Hiểu Tĩnh hừ một tiếng rồi hất tay Giang Tư ra, đi lấy nước nóng để rửa mặt. Giang Tư theo sát bên tai cô ấy thì thầm: “Ngươi nói mẹ ta vừa rồi có cố ý không? Chúng ta cách xa mẹ ít nhất ba mét, có thể hun đến bà ấy sao?”
“Có hun đến Giang di ta hay không thì ta không biết, nhưng mà…” Vu Hiểu Tĩnh ghét bỏ đẩy Giang Tư ra: “Ngươi hun đến ta là thật.”
“Hắc! Ta còn chưa chê ngươi hun ta đây này!” Giang Tư phẩy tay áo, ra vẻ muốn đánh nhau với cô ấy. Vu Hiểu Tĩnh không thèm nhấc mí mắt, trải chiếc khăn mặt đã được nhúng nước nóng lên mặt, thở dài một cách dễ chịu: “Coi như sống lại được rồi.”
Giang Tư không tiếp tục đấu khẩu với Vu Hiểu Tĩnh nữa, cũng vội vàng đi rửa mặt, sau đó rót một chén lớn canh giải rượu khó uống. Hai người đồng thời lè lưỡi làm bộ muốn nôn, khiến Trương Ninh Ninh cười không ngừng. Đừng nhìn Giang Tư bình thường rất đoan trang, nhưng thực tế cô vẫn chỉ là một tiểu cô nương chưa đầy mười lăm tuổi. Chỉ khi ở cùng Vu Hiểu Tĩnh vui đùa thì cô mới giống như những cô gái cùng trang lứa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play