Tạ Huỳnh ôm Linh Lung Tán dẫn đường ở phía trước, vẫn không quên căn dặn Lộc Kim Ninh và Hàn Xuyên đi theo sát phía sau.

“Nguy hiểm ẩn giấu trong rừng rậm Huyễn ảnh tột cùng là bao nhiêu, tin tưởng nhị vị nhất định so với ta còn rõ ràng hơn.”

“Ta sẽ tận hết khả năng bảo đảm an toàn cho nhị vị, đồng thời cũng hy vọng nhị vị không gây thêm phiền phức cho ta.”

“Tạ đạo hữu yên tâm.” Nghe ra ý tứ của Tạ Huỳnh, Lộc Kim Ninh vội vàng tỏ thái độ, “Ta và Hàn Xuyên lần này tiến vào mục đích chính là hái Ninh Thần Đào, chúng ta sẽ không tham lam đoạt lấy bảo vật không thuộc về chúng ta, tự nhiên cũng sẽ không để ngươi gặp rắc rối khác.”

“Như vậy, tự nhiên là tốt nhất.”

Đội của Tạ Huỳnh chỉ có ba người, tuy có chút vắng vẻ nhưng thắng ở chỗ mọi người đều tuân theo sự sắp xếp, cho nên cùng nhau đi tới rất thuận lợi.

Chỉ trong một canh giờ, bọn họ đã phát hiện một quả Ninh Thần Đào giấu giữa lá cây ở phía tây chỗ sâu.

Quả Ninh Thần Đào này cực kỳ lớn và căng tròn, bên trong đỏ tươi bên ngoài trắng ngần, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như ngọc, mùi trái cây thoang thoảng theo làn gió nhẹ bay tới, tức thời, mấy con Linh Thú của bọn họ đồng loạt trở nên xao động.

Tạ Huỳnh có chút kinh ngạc:

Thảo nào Ninh Thần Đào loại linh quả này, chỉ cần một quả nhỏ cũng có thể bán hơn một trăm khối trung phẩm linh thạch ở Hắc thị, thế mà ngay cả Châu Châu loại yêu thú này cũng không cưỡng lại được hương thơm của nó.

Nếu không, nhân cơ hội này nàng làm hai quả cho Châu Châu mang về thì sao?

“Cần ta thay các ngươi hái xuống sao?”

Viên Ninh Thần Đào này phẩm tướng tuy tốt, nhưng vị trí sinh trưởng lại thực sự xảo trá.

Với tu vi và thực lực của Lộc Kim Ninh, muốn hái đào thì quả thực rất khó tránh khỏi sự quấn quanh của Huyễn Ảnh Đằng.

Tạ Huỳnh đã chuẩn bị xong sàng ra tay, nhưng Lộc Kim Ninh lại cự tuyệt nàng.

“Đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng không cần đâu.”

Lộc Kim Ninh nhìn xem linh quả trên cây, đáy mắt tràn đầy một loại quang mang kỳ dị.

“Tạ đạo hữu chỉ cần bảo hộ an nguy của chúng ta, chuyện hái đào này không nằm trong nhiệm vụ của ngươi.”

“Ta chỉ là một đệ tử bình thường, không có linh thạch để mời ngươi làm nhiều việc hơn cho ta.”

“Huống chi viên Ninh Thần Đào này còn chưa chín mọng hoàn toàn, hiện tại lấy xuống, nó sẽ nhanh chóng khô héo mục rữa. Muốn mang nó ra khỏi rừng rậm Huyễn Ảnh một cách trọn vẹn không tổn hao, cần phải hái nó vào khoảnh khắc nó thành thục nhất và dùng nước Thanh Tuyền rửa sạch để bảo tồn.”

“Hái sớm hay muộn đều vô dụng.”

“Ta muốn ở chỗ này chờ Ninh Thần Đào thành thục.”

Lộc Kim Ninh nhìn chằm chằm viên Ninh Thần Đào trên cây không chớp mắt, sợ bỏ lỡ thời cơ hái xuống.

Nếu dùng Ninh Thần Đào thành thục để ăn, chắc hẳn hương vị đó nhất định sẽ khiến người ta nhớ mãi không quên.

Nàng đã không thể chờ đợi được nữa!

Hàn Xuyên nhìn ánh mắt của Lộc Kim Ninh ở một bên liền biết nàng đang nghĩ gì.

Đệ tử Ngự Thú cốc các nàng hái Ninh Thần Đào không phải là vì giúp bản thân tu luyện Ngự Thú thuật tốt hơn sao?

Chỉ có Lộc Kim Ninh là khác biệt, nàng là vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình.

Nghĩ đến những chuyện hoang đường mà Lộc Kim Ninh đã làm trước đó, Hàn Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, đang nghĩ xem lúc đó có nên lấy đồ vật gì đó đổi một ít Ninh Thần Đào của Lộc Kim Ninh hay không, thì đột nhiên nghe thấy Tạ Huỳnh lên tiếng hỏi.

“Còn bao lâu nữa viên Ninh Thần Đào này mới thành thục?”

“Khoảng nửa canh giờ nữa.”

“Đi! Vậy ta nghỉ ngơi một lát trước, các ngươi tự trông coi đi!”

Nói xong, Tạ Huỳnh liền tìm một chỗ tương đối trống trải ngồi xuống đất, sau đó trước ánh mắt nghi hoặc của Hàn Xuyên, lấy ra một hộp cơm tinh xảo.

Hộp cơm mở ra, bên trong là đủ loại màu sắc, hình dạng mỹ thực món ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play