Chương 61: Xóa Sạch Dấu Vết
Xem ra đối phương cũng không có để ý đến pháp khí này, chỉ là tùy ý để lại một cái dấu vết mà thôi.
Không biết bùa chú cấp một có thể loại trừ được hay không?
Nếu như không loại trừ được thì sẽ rất phiên phức...
Xuân Đào mua sắm một lá linh phù cấp một của hệ thống dán lên dao găm bằng thiết này.
Ngay lập tức, nguyên con dao găm này bốc cháy lên một ngọn lửa, nóng đến mức Xuân Đào trực tiếp ném con dao găm xuống!!
Dương Đại Hà nhìn lại con dao găm nằm trên mặt đất, phát hiện con dao găm vừa rồi còn loang lổ vết rỉ sắt, lúc này hình như đã sáng hơn rất nhiều, thậm chí còn lộ ra một ít nhan sắc ban đầu.
Xuân Đào quay đầu lại, nhìn vê phía cuối phân tay cầm.
Ồ?
Thế mà lại xóa sạch rồi?
Xuân Đào chờ chủy thủ nguội rồi mới vui sướng cầm con dao găm lên cất vào trong lòng ngực.
Lúc này đã qua giờ mẹo, phía chân trời đã dâng lên một ít tia sáng, trời đã sáng, suốt đêm qua bọn họ không ngủ.
Lão thôn trưởng còn ngồi quỳ ở chỗ kia khóc thút thít, Xuân Đào ngồi ở rào chắn hành lang, mệt đến mí mắt đánh nhau.
Bỗng nhiên Xuân Đào quay đầu lại nói với Dương Đại Hà: "Mượn bả vai của huynh dựa một chút, ta ngủ một lát, chờ đến lúc thôn trưởng đi thì huynh gọi ta dậy”
Dứt lời, Xuân Đào lập tức dựa vào bả vai của Dương Đại Hà nhắm hai mắt lại.
Dương Đại Hà hơi nghiêng đầu, phát hiện khóe miệng của nàng nhếch lên, không biết trong giấc mơ nàng đã gặp được chuyện tốt gì.
Lão thôn trưởng đã khóc khoảng nửa canh giờ mới đứng lên từ trên mặt đất.
Lão thông trưởng hơn 50 tuổi thoạt nhìn giống như già hơn mười tuổi, thấy Xuân Đào và Dương Đại Hà còn chưa đi thì có chút giật mình.
Nhìn Xuân Đào ở bên kia đã ngủ thiếp đi, lão thôn trưởng ngượng ngùng nói: “Đại Hà, xin lỗi, vất vả cho hai vợ chồng các ngươi rồi. Trở về chắc chắn ta sẽ cho các ngươi một bao lì xì lớn”
Dương Đại Hà gật đầu: "Cảm ơn, ông cũng nén bi thương đi”
Dứt lời, hắn vô cùng cẩn thận mà chặn ngang bế Xuân Đào lên.
Động tác nhẹ đến mức Xuân Đào không hề có một chút cảm giác nào cả.
Sáng sớm, trong một căn phòng xa hoa, nam nhân trên giường mới vừa mở to mắt liền lập tức có người đẩy màn giường ra, hầu hạ nam nhân mặc quần áo và rửa mặt.
"Lão gia, sòng bạc huyện Phúc An đã bị quan phủ niêm phong, Dư Tuyền Thủy cũng bị bắt đi. Hơn nữa hai ác quỷ mà Dư Tuyên Thủy nuôi cũng đã bị người tiêu diệt, bao gôm pháp khí trừ tà trên người ông ta cũng đã không còn!”
Nói xong, người nọ lập tức cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của nam nhân kia một lần nào cả.
Bởi vì muốn bồi dưỡng một con ác quỷ cấp hai thì ít nhất phải dùng một trăm con tiểu quỷ mới được. Pháp khí lại càng quý hiếm hơn!
Mỗi một kiện pháp khí đều là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, bao gồm pháp khí cấp một!
Hơn nữa, mỗi tháng trấn Phúc An sẽ hiếu kính lại đây không ít tiền, sòng bạc bị phong, như vậy thì bạc hiếu kính sẽ ít đi.
"Phế vật, phái người tìm, nhất định phải mang kiện pháp khí kia trở vê!!"
Pháp khí kia là do ông ta vừa mới có được.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng chỉ là một pháp khí cấp một thông thường, nhưng mà sau khi xem sách cổ gần đây thì ông ta càng cảm thấy con dao rỉ sét này là một thứ không bình thường.
Nếu như nó là một pháp khí có thể thăng cấp được thì quả thật có thể nói là cực kỳ ghê gớm!
Sắc mặt của nam nhân kia lạnh đến mức có thể đông chết người.
"Vâng”
Trân Khang lập tức lên tiếng trả lời, sau đó ra ngoài căn dặn. ...
Cho đến khi Xuân Đào tỉnh lại, nàng nhận ra mình đang nằm ở trên giường trong nhà.
Tà
Xuân Đào dụi mắt, chẳng phải nàng đang ở sòng bạc sao? Vì sao đã trở về rồi?
Sao Dương Đại Hà vê mà không đánh thức nàng vậy?
Đúng rồi, thôn trưởng đã trở về chưa?
Xuân Đào đứng dậy, phát hiện trời đã đến buổi chiều, ba đứa nhỏ đang làm gạch bùn ở trong viện.
Thấy Từ Xuân Đào đi ra, Từ Thịnh nói: "Nương, cha có để lại đồ ăn cho người, bảo sau khi người tỉnh thì nhất định phải án”
Xuân Đào hỏi: "Ta trở về thế nào vậy?”