Trong phòng nghỉ dành cho nhiều người sử dụng, Chúc Tinh Hòa co ro ở một góc như hóa thân thành một cây nấm cô đơn, thầm cầu nguyện đừng có ai đến bắt chuyện với cậu.
Vì quên mang sạc dự phòng nhưng ngại mở lời mượn người khác, nên cậu chẳng dám lấy điện thoại ra nghịch, chỉ sợ điện thoại hết pin, lỡ như bà Chúc gọi điện mà không liên lạc được thì chắc chắn sẽ lo lắng lắm.
Cứ thế đợi hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Phương Linh Tử cũng đến gọi cậu, dẫn cậu đi tổng duyệt.
Sân khấu rất rộng, trên đó chỉ có Chúc Tinh Hòa và Châu Phức Tô, còn các nhạc công và người hát bè khác đều ẩn mình ở những nơi ánh đèn không chiếu tới.
Trước khi lên sân khấu, Chúc Tinh Hòa vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng vừa bước lên, cậu liền vững như bàn thạch. Cậu ôm cây đàn tỳ bà của mình, tựa như đang ôm một người bạn cũ đã gắn bó nhiều năm, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm và vững dạ.
Dù cậu không có nhiều kinh nghiệm sân khấu, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu đã tham gia vô số cuộc thi, số cúp thưởng cậu giành được nhiều đến nỗi hai tủ trưng bày cũng không chứa hết, sớm đã tôi luyện nên bản lĩnh sân khấu rồi.
Chúc Tinh Hòa không cần đàn cả bài, cậu sẽ hòa vào từ đoạn X-Part, một khúc độc tấu dồn dập tựa mưa rào gió giật, hào hùng và mạnh mẽ, quyện cùng tiếng hát ngân nga uyển chuyển của Châu Phức Tô, sau đó hòa tấu cùng ban nhạc cho đến hết bài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play