Gặp lại Chúc Tinh Hòa, Phương Linh Tử vẫn không khỏi kinh diễm, nhưng đồng thời cũng thầm thấy tiếc nuối. Một cậu con trai mà xinh đẹp đến nhường này thì quả thật có hơi lãng phí, giá như Chúc Tinh Hòa là con gái, gương mặt này hẳn sẽ khiến cuộc đời cậu dễ như trở bàn tay. Thế giới này vốn dĩ luôn ưu ái những người có nhan sắc.
Phương Linh Tử định xách hộ hộp đàn tỳ bà từ tay Chúc Tinh Hòa nhưng bị cậu từ chối, cậu cười nói: “Để em tự cầm được mà, em xách từ nhỏ đến lớn nên quen rồi.”
“Em học đàn tỳ bà từ mấy tuổi thế?” Phương Linh Tử thuận miệng hỏi.
“Sáu tuổi ạ, hồi năm nhất tiểu học.”
“Trẻ con học nhạc cụ thường sẽ chọn piano, violin, mấy loại nhạc cụ phương Tây ấy, kể cả có học nhạc cụ cổ điển thì cũng nên học đàn tranh chứ, sao em lại học đàn tỳ bà nhỉ? Chị chưa từng thấy con trai nào học đàn tỳ bà cả, em là người đầu tiên đấy.”
“Ban đầu em tính học piano, nhưng em không thích, học mãi không vào nên mẹ em mới cho em thử những thứ khác. Violin, guitar, trống jazz, đàn tranh, em thử hết cả rồi mà vẫn không có hứng thú, cuối cùng mới thử đến đàn tỳ bà. Nếu mà vẫn không được nữa thì mẹ em định cho em chuyển sang học vẽ.” Dẫu là chuyện đã xa lắc xa lơ, vậy mà giờ đây nhớ lại vẫn cứ rõ mồn một như mới hôm qua: “Cô giáo dạy đàn tỳ bà là một cô giáo trẻ trung, xinh đẹp, mặc một bộ Hán phục trắng tinh, tay ôm cây đàn tỳ bà gỗ hoa lê, tựa như tiên nữ bước ra từ phim cổ trang vậy, khiến em mê mẩn ngay lặp tức. Cho nên, vì thích cô giáo dạy đàn tỳ bà mà em yêu luôn cả cây đàn, không ngờ lại gắn bó suốt bao nhiêu năm như vậy, biến sở thích thành chuyên ngành luôn.”
Phương Linh Tử thích nghe cậu nói chuyện, giọng điệu mềm mại, nhẹ nhàng, chậm rãi, nghe rất dễ chịu, một chất giọng cực kỳ phù hợp để kể chuyện trước khi ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play