Lý Hạo ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu con chó đen.
Sống một mình lâu ngày thật ra rất cô đơn, trong lòng có chuyện, có một chú chó bên cạnh cũng không tồi.
Tiếc là Lý Hạo quá bận rộn nên không có thời gian quan tâm nó, chỉ có buổi tối về nhà thì sẽ cho nó ít thức ăn, còn ban ngày thỉnh thoảng nhớ ra thì sẽ chừa lại một ít thức ăn, nếu không thì Hắc Báo sẽ tự mình đi kiếm.
"Gâu!"
Hắc Báo sủa nhẹ một tiếng.
"Lát nữa cho mày ăn."
Lý Hạo mỉm cười, nụ cười chân thật hơn rất nhiều so với lúc ở Tuần Kiểm Ti.
Đứng dậy đi lên lầu.
Khu nhà nhỏ cũ nát, cầu thang cũ kỹ, tay vịn đều hoen gỉ.
Tòa nhà có tổng cộng 6 tầng, đã có một nửa số người dọn ra.
Bây giờ chỉ còn sót lại một ít người già nghỉ hưu ở đây, Lý Hạo không chuyển ra ngoài, cũng không có tiền để mua nhà ở những chung cư mới, ngoài ra đây là nơi hắn đã luôn sống sau khi cha mẹ qua đời, hắn cũng không bao giờ nghĩ đến việc chuyển đi.
Hắc Báo chạy lên lầu với Lý Hạo, rất tích cực.
Phòng 302.
Mở cửa ra, trong nhà hơi u ám, rèm cửa đóng chặt.
Căn phòng không lớn, chỉ rộng chừng 60 mét vuông.
Lý Hạo mở rộng cửa nhà nhưng Hắc Báo không vào mà chỉ nằm xuống trước cửa, chờ Lý Hạo cho ăn.
Hôm nay hắn không có ý định nấu nướng.
Tìm xem có thức ăn cho chó nào hết hạn không, lấy đĩa ăn của Hắc Báo, đổ thật nhiều rồi đặt đĩa ăn xuống ngoài cửa.
"Gâu!"
Đuôi Hắc Báo lúc lắc, nó ngẩng đầu nhìn Lý Hạo như muốn nói điều gì đó.
"Tao không có thời gian tới tiệm tạp hóa, hôm nay ăn thế này thôi."
Lý Hạo giải thích, mặc dù hắn không biết ý nghĩ của Hắc Báo nhưng điều đó không quan trọng, có thể con chó tỏ vẻ ghét bỏ thức ăn hết hạn.
"Có ăn là tốt rồi. Đừng chán ghét. Vài ngày nữa chưa chắc mày đã có đồ ăn đâu. Đến lúc đó còn phải tự đi kiếm ăn ấy.”
Lý Hạo ngồi xổm xuống, nhìn Hắc Báo mà miễn cưỡng nở nụ cười.
Hắn ấy khẩu súng lục trong người ra, suy nghĩ một chút lại tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống.
Chơi với miếng ngọc bội đó một hồi, Lý Hạo lại rơi vào trầm tư.
Thanh ngọc kiếm này có liên quan đến sức mạnh thần bí nào sao?
8 gia tộc trong thổ khúc, chẳng lẽ đều có liên quan đến sức mạnh thần bí?
Nhưng đã nhiều năm như vậy cũng chẳng thấy thanh ngọc kiếm này có gì đặc biệt, cái gì mà nhỏ máu nhận chủ, ngày bé Lý Hạo từng bị thương không biết bao nhiêu lần, cũng có máu đã nhuộm lên mặt dây chuyền nhưng hắn chưa bao giờ thấy nó có bất kỳ phản ứng gì khác lạ.
"Tinh Không Kiếm!"
Lý Hạo mơ màng lẩm bẩm một câu, mục tiêu của huyết ảnh chính là nó đúng không?
"Gâu!"
Đúng lúc ấy, Hắc Báo vẫn đang ăn bỗng khựng lại, quay đầu sủa một tiếng về phía sợi dây chuyền trong tay Lý Hạo.
Lý Hạo nghiêng đầu nhìn nó.
Hắc Báo lại nhìn chằm chằm ngọc kiếm, ngoe nguẩy cái đuôi, cảm giác kích động muốn đến gần nhưng lại hơi dè chừng sợ hãi, không dám bước tới, chỉ dám cách một khoảng, trừng đôi mắt to mà nhìn chăm chú..
Lý Hạo nhướng mày.
Một ý nghĩ vừa thoáng lướt qua, hắn đột ngột dùng mặt dây chuyền đâm về phía Hắc Báo, Hắc Báo giật mình, vội nhảy ra xa ngay lập tức, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.
Lúc này, Lý Hạo hơi kinh ngạc.
Hắc Báo không chạy trốn nhưng có vẻ hơi ủy khuất, sủa Lý Hạo một tiếng.
"Sao?"
Lý Hạo nhứ nhứ thứ trong tay lên cao, Hắc Báo sợ nó à?
Thú vị thật!
Theo truyền thuyết dân gian, đôi khi bạch miêu hắc cẩu có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thể nhìn ra. Lẽ nào Hắc Báo đã phát hiện thứ gì đó trên thanh ngọc kiếm?
Hắc Báo rất thông minh, Lý Hạo vẫn biết điều này.
Nếu không thông minh, tên tiểu quỷ ấy đã không bám víu theo hắn để ngày ngày xin ăn.
"Hắc Báo, lại đây!"
Lý Hạo ra hiệu, Hắc Báo có chút rụt rè và do dự, nhưng vẫn nghe lời chậm rãi di chuyển đến gần, mắt nó không ngừng nhìn chằm chằm sợi dây chuyền.
"Gâu!"
Ban đầu Hắc Báo tỏ ra khá sợ hãi, nhưng cảm giác có Lý Hạo ở bên nên nó thấy an tâm hơn.
Lý Hạo quan sát phản ứng của nó một cách cẩn thận, thấy thế thì không khỏi nhíu mày.
Có vẻ như ngọc kiếm này thực sự rất đặc biệt.
Chỉ nghĩ tới đây, trong khoảnh khắc tiếp theo, Lý Hạo đột nhiên thấy hoa mắt, lần này hắn thật sự không có thời gian để phản ứng, tay khẽ giơ lên, ngay khi vừa nhìn rõ mọi chuyện trước mắt thì Hắc Báo đã nuốt mất ngọc kiếm vào miệng.