Ngân Thành.

Tuần Kiểm Ti.

Thanh niên Lý Hạo, dáng người thon gầy, vành mắt đen như thể đã thức cả đêm vẫn chưa ngủ.

Lý Hạo mặc trang phục của đội tuần kiểm cấp ba, cất bước đi vào khu làm việc của Tuần Kiểm Ti.

Thân là tân binh mới chỉ gia nhập Tuần Kiểm Ti có một năm, tư lịch của Lý Hạo dĩ nhiên không sâu, bình thường đều sẽ cố gắng đến sớm một chút để quét dọn vệ sinh chỗ làm, sau đó lại đun ấm nước, chờ các đồng nghiệp đến sau.

Có điều hôm nay Lý Hạo lại tới trễ hơn mọi ngày, khi hắn tới nơi thì phòng làm việc đã có không ít người.

Nhìn thấy Lý Hạo xuất hiện, một bác gái tầm tuổi trung niên ngồi ngay bàn công tác sát gần cửa ra vào liền trêu chọc: "Tiểu Hạo, hôm nay tới trễ à, xem xem quầng thâm mắt của ngươi kia kìa, tối hôm qua không ngủ mà đi đâu hưởng lạc đấy phải không?"

Lý Hạo cười rộ lên trông rất đơn thuần chất phác, vội vàng khoát tay, "Du tỷ, đừng nói lung tung, ta còn chưa có bạn gái mà, lỡ truyền ra ngoài thì về sau không ai thèm gả cho ta mất!"

"Ha ha ha, đứa nhỏ này, mới ở đây làm có một năm mà đã ăn nói lanh lợi hơn hẳn."

Có vẻ bác gái rất thích trêu ghẹo Lý Hạo, có điều cũng rất quan tâm đến hắn, trêu chọc một hồi thì lại quen miệng nhắc nhở: "Tiểu Hạo, bình thường có một mình ngươi thì lấy đâu ra thời gian nấu cơm, ăn uống bên ngoài lại không sạch sẽ, tan làm thì qua nhà tỷ ăn cơm đi."

Lý Hạo mỉm cười từ chối: "Thôi, mắc công lại làm phiền Du tỷ."

Du tỷ còn chưa mở miệng, cách đó không xa có một vị đại hán trung niên đã xen vào: "Tiểu Hạo, Du tỷ gọi ngươi đến là để ăn cơm không thôi sao? Người ta là kêu con rể tới nhà đấy, tiểu tử này, sao không nhạy bén gì hết vậy?"

"Ha ha ha!"

Nhất thời cả khu làm việc đều vang lên một trận cười.

Du tỷ bị vạch trần mục đích thì cũng chẳng ngại ngùng, thậm chí còn nói: "Lão nương vui lòng, được chưa? Tiểu Hạo vừa có đầu óc lại thêm nhân phẩm tốt, tướng mạo cũng rất được, hắn mà là con rể của ta thì ta sẽ vui tới nỗi đêm nằm mơ còn có thể cười tỉnh!"

Nghe vậy, một đám người gật đầu hùa vào, biểu thị đồng tình với lời của Du tỷ.

Lý Hạo rất được mọi người ở đây xem trọng.

Vị đại hán trung niên ban nãy bỗng cảm khái: "Tiểu Hạo đúng là không tệ, chỉ là có điểm đáng tiếc!"

Đáng tiếc cái gì?

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng hơi lộ vẻ tiếc nuối.

Ngược lại Lý Hạo không quá để ý, cười rộ lên bảo: "Chu ca, là do chính ta tự chọn, có gì mà đáng tiếc đâu?"

Đại hán họ Chu lại không cho là đúng, thở dài nói: "Không thể nói như vậy. Tiểu Hạo, trong vòng nửa năm ngươi đã được chuyển lên làm chính thức tại Tuần Kiểm Ti, hiện tại là tuần kiểm cấp ba, đối với người khác mà nói thì dĩ nhiên là không tệ. Nhưng nếu ngươi đừng nghỉ ngang Ngân Thành cổ viện mà chờ tới khi tốt nghiệp xong, tới lúc đó, nếu ngươi vẫn lựa chọn đến Tuần Kiểm Ti thì thấp nhất cũng phải tiến thẳng vào cấp một."

Sau lưng Lý Hạo có một thiếu nữ trẻ tuổi mới vào cửa, Trần Na nghe Chu thúc nói vậy bèn hùa vào: "Đúng đấy, Lý Hạo, đang yên đang lành ngươi lại bỏ học sớm làm gì? Ngươi nhìn bọn ta xem, muốn thi vào Ngân Thành cổ viện còn chẳng có cơ hội, trong khi ngươi chỉ cần cố thêm hai năm nữa là đã được tốt nghiệp. Bọn ta thì khác, muốn từ tuần kiểm cấp ba lên đến cấp một, dù thuận lợi thì cũng phải mấy năm năm trở lên là ít; không thuận lợi thì có khi cả một đời cũng không lên cấp nổi."

Trong lời nói của Trần Na mang theo sự hâm mộ những người có thể tốt nghiệp từ Ngân Thành cổ viện.

Cũng có chút tiếc nuối vì Lý Hạo lựa chọn sớm thôi học mà gia nhập Tuần Kiểm Ti.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play