Một làn điệu hí khúc địa phương của Trần Na hôm nay đã mang tới cho Lý Hạo rất nhiều manh mối.

Trong đầu cũng dần sáng tỏ vài điểm mấu chốt của vụ án tự thiêu.

Nếu Trịnh Vân Kỳ này là Trịnh gia mà Lý Hạo đang tìm kiếm, thì trong số tám dòng họ, chỉ có hắn là còn sống.

"Báo thù? Hay vì những nguyên nhân khác?"

"Huyết ảnh được nuôi dưỡng vì con người, hay nó có một khả năng đặc biệt, hay chỉ là một thuật che mắt?"

Lý Hạo lại chạm vào mặt dây chuyền bằng ngọc trước ngực, ngọc kiếm này của tổ tiên chỉ đơn thuần là vật gia truyền, hay nó còn có công năng nào mà hắn chưa phát hiện ra?

"Bảy gia tộc đều đã chết, vậy người tiếp theo chắc chắn là ta. Vì sao đối phương tìm đến ta mà không phải người khác? Chúng ta cũng không có gì đặc biệt. Tại sao huyết ảnh lại khóa chúng ta làm mục tiêu?"

Nguy cơ tử vong dường như đang đến rất gần.

Nghĩ đến đây, Lý Hạo liền nhanh chóng kiểm tra thiết bị liên lạc trong máy tính, hắn muốn kiểm tra xem ngày mưa gần nhất sẽ là ngày nào, bởi vì ngày mưa tiếp theo rất có thể sẽ là lúc huyết ảnh xuất hiện.

"Ngày 18 tháng bảy, trời âm u!"

Sắc mặt Lý Hạo hơi biến sắc, hôm nay là ngày 12, mấy ngày tới thời tiết khá tốt, ngày 18 trời chuyển u ám, sau đó sẽ có một quãng thời gian mưa dầm.

"Nói cách khác, nhanh nhất thì có khả năng sáu ngày nữa huyết ảnh sẽ lại xuất hiện? Cho dù không phải sáu ngày, nhưng những ngày mưa kế tiếp, đối phương cũng có thể sẽ tìm đến đây?"

Trái tim Lý Hạo như thắt lại!

Lúc trước hắn không rõ đối phương có đang tìm kiếm mình hay không và mục tiêu tiếp theo có phải là mình hay không, nhưng lúc này, hắn đã rất chắc chắn mục tiêu tiếp theo của huyết ảnh là chính mình.

"Tiểu Viễn cố gắng bảo ta chạy trốn, y đã đoán được sao? Hoặc là y biết được từ chỗ huyết ảnh, ta sẽ là người bị giết tiếp theo?"

"Vậy tại sao lần trước huyết ảnh không trực tiếp giết ta, mà là sau một năm, nó mới tìm tới đòi mạng?"

"Huyết ảnh bị hạn chế giết người, hoặc là chỉ có thể dùng một thủ đoạn tự thiêu, hơn nữa muốn giết ta, nhất định phải dùng phương thức tự thiêu?"

Xoa xoa thái dương, Lý Hạo đột nhiên nở nụ cười.

"An tâm rồi!"

Nỗi sợ hãi về điều chưa biết thực sự đáng sợ hơn nguy cơ sắp tới.

Trước giờ hắn biết quá ít về huyết ảnh, mục đích, xuất thân, mục tiêu... Những thứ này Lý Hạo đều không biết gì, cho nên một năm qua hắn thật sự rất sợ hãi.

Tuy nhiên, khi tìm ra một số manh mối và biết rõ ràng mục tiêu của đối phương là mình, nhất thời Lý Hạo không còn cảm giác sợ bóng sợ gió nữa.

Tất cả chỉ còn lại phẫn nộ!

Nợ máu trả bằng máu!

Nếu đối phương dám xuất hiện, bất chấp nguy cơ gặp nguy hiểm thì hắn cũng phải tìm Tuần Dạ Nhân để nói cho bọn họ biết hắn có thể nhìn thấy huyết ảnh!

Nếu có thể giết chết huyết ảnh, dù hắn có chết cũng đáng giá!

"Tiểu Viễn và cả cha mẹ, nếu các ngươi thật sự chết trong tay của huyết ảnh, lần này, ta sẽ báo thù cho các ngươi!"

Lý Hạo siết chặt nắm đấm, khuôn mặt ôn nhu lộ ra một tia dữ tợn!

...

Sáu giờ chiều.

Đã đến lúc Tuần Kiểm Ti tan làm, Lý Hạo không phải là nhân viên chấp pháp tiền trạm nên hắn vẫn luôn tan sở đúng giờ.

Ngày thường, Lý Hạo chắc chắn đã sớm rời đi.

Nhưng hôm nay Lý Hạo không vội bỏ về.

Văn phòng trưởng phòng.

Vương Kiệt liếc nhìn Lý Hạo, nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn đến xem xét nhà Trương Viễn?"

"Đúng vậy."

"Ngươi và hắn là bạn cùng lớp. Bây giờ đã biết đây có thể là một vụ giết người. Ngươi đến kiểm tra cũng không phải không được, nhưng nhân viên trong phòng Cơ Yếu xin phép mang súng về nhà thì việc này hơi rắc rối."

Quả vậy, Lý Hạo đang ở đây để xin dùng súng.

Nhất định phải được Vương Kiệt chấp thuận thì hắn mới chịu cùng súng về nhà.

Tuy huyết ảnh rất quái dị, súng ống có thể không hữu dụng, nhưng hiện tại Lý Hạo vẫn cứ cẩn thận mang theo vũ khí đề phòng thì hơn.

Nhỡ đâu huyết ảnh lại chỉ là thủ thuật che mắt nào đó, còn thủ phạm thực sự lại là người, khi đó súng sẽ có tính sát thương rất lớn.

"Trưởng phòng, không phải mang về nhà mà là dùng để phá án!"

Lý Hạo sửa lại một chút.

Vương Kiệt phì cười, mang về nhà và dùng để phá án đúng là hai khái niệm khác nhau, tên tiểu tử này xứng đáng là học sinh của Ngân Thành cổ viện, chỉ trong một câu nói đã thay đổi bản chất vấn đề.

"Phòng Cơ Yếu của chúng ta không thuộc đội chấp pháp."

Cuối cùng Vương Kiệt vẫn lắc đầu, Lý Hạo có chút thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play