“Minh Phương cô nương yên tâm, Trương Hiển là một nhi lang tốt, nay hắn bị hại, ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Vừa nói, Sầm Chiếu vừa đặt quyển sách trên tay xuống, nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt ông liền vượt qua Thương Nhung, nhìn về phía thiếu niên đang đi vào từ ngoài bậc cửa.
Mưa thấm vào vạt áo đang lay động theo từng bước chân, sắc mặt của thiếu niên u ám, thần sắc tiều tụy, chỉ có đôi mắt là vẫn trong sáng lạnh lùng.
“Vị này là?” Sầm Chiếu vén tay áo rộng, chăm chú nhìn y.
“Minh Phương cô nương tìm mãi không thấy Trương công tử, vừa nghe được tin dữ liền định đến nha môn để nhận lại thi thể nhưng lại bị ngăn cản, đau lòng đến cực điểm, suýt chút nữa đã nghĩ quẩn.” Thần sắc của Chiết Trúc ung dung nhẹ nhàng, đối diện ánh nhìn thẩm xét của Sầm Chiếu mà vẫn điềm nhiên như cũ, “May mắn được tại hạ cứu kịp, nghe nói lão tiên sinh có ý định nhúng tay vào vụ án này nên ta mới dẫn Minh Phương cô nương đến đây bái phỏng.”
Lời nói này thoạt nghe chẳng có gì đáng ngờ, thế nhưng chỉ cần Sầm Chiếu sai người đến nha môn dò hỏi xem có cô nương nào tên Điền Minh Phương đến nhận thi thể hay không, có bị chặn lại ngoài cửa hay không là có thể biết được thật giả ra sao.
Thương Nhung lặng lẽ nghe, cũng nhận ra có chỗ không ổn, thế nhưng nàng đã từng thấy tâm cơ và thủ đoạn của Chiết Trúc ở trấn Dụ Lĩnh và núi Hạnh Vân, thế nên cũng biết lời này tuyệt đối không phải do y vô ý mà nói hớ, mà là y vốn không định che giấu điều gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT