Chiết Trúc biết nàng đang giận.
Mỗi lần nàng tức giận đều như vậy, mím chặt môi không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn y, chỉ là lúc này, gương mặt nàng dính nước, mảng đỏ loang lổ trên mặt lại càng khiến nàng trông càng thêm chật vật.
Thương Nhung vừa mới mạnh tay lau mặt một phên, ngẩng đầu liền thấy y đặt chén trà xuống, vén chăn, chân trần bước xuống giường, đi về phía nàng.
Mùi thuốc đắng nhàn nhạt trên người y đã che lấp hương lá trúc vốn có, vóc người y lại cao lớn, Thương Nhung vô thức ngẩng đầu nhìn theo khi y tiến đến gần.
Chiết Trúc cũng không nói gì, kéo tay nàng về phía cái giá gỗ đặt chậu đồng, tùy tiện xắn tay áo lên, nhúng khăn vào nước rồi vắt hai lần, sau đó mới nâng mắt nhìn nàng.
Một giọt nước trượt xuống theo mu bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của y, khăn ướt dán lên mặt Thương Nhung, nàng vội vàng đưa tay định lấy: “Để ta tự làm.”
Chiết Trúc nắm lấy cổ tay nàng, ánh mắt dừng lại nơi ngón tay trắng mịn thon dài của Thương Nhung, trong khoảnh khắc, tiếng mưa gió đêm qua như vọng lại, có người từng đắp khăn lạnh hạ sốt cho y, thức trắng cả nửa đêm để trông y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT