Thương Nhung sớm đã biết y không giống người thường.
Trong cái tiểu viện giữa núi non vùng Nam Châu, nàng từng bôi thuốc cho y, cũng từng nghe thấy lão đại phu ở y quán trấn Dụ Lĩnh kia mơ hồ nuốt xuống nửa câu sau chưa nói trọn.
Thế nhưng, trên đời này thật sự có người sinh ra đã không biết đau sao?
“Loại bệnh này chỉ tồn tại ở số rất ít người, phần lớn là bẩm sinh. Vì không cảm nhận được đau đớn nên họ chẳng thể phán đoán được mức độ tổn thương mà vết thương mang đến cho bản thân là nặng hay nhẹ.” Mộng Thạch vừa nói, ánh mắt bất giác nhìn về phía cánh cửa sau lưng, sắc mặt dần trở nên phức tạp. “Nhưng hắn, rốt cuộc hắn đã học được một thân võ nghệ như thế này bằng cách nào?”
Giết người, uống máu, vậy mà vẫn sống sót được mười sáu năm.
Trời mỗi lúc một sáng hơn, Mộng Thạch cũng không nấn ná thêm, chỉ dặn dò Thương Nhung mấy câu rồi vội vã đến thôn Đào Khê tìm thuốc. Trước đó, khi đến nhà nương tử để bắt gà, hắn từng trò chuyện với trượng phu của nàng, biết được ở thôn Đào Khê, không phải ai cũng có điều kiện dựng được những căn nhà trên núi để cung cấp chỗ nghỉ chân cho văn nhân nhã sĩ.
Người trong thôn Đào Khê chủ yếu vẫn sống bằng nghề hái thuốc, ngay cả nhà nương tử cũng chưa từng từ bỏ việc này, vì vậy Mộng Thạch cũng không cần phải lặn lội một chuyến đến thành Thục Thanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT