Sau khi rửa mặt xong, Thương Nhung mới đứng trước gương dán mặt nạ lên, vừa vặn nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo là giọng nói của Điền Minh Phương truyền đến: “Cô nương.”
Thương Nhung lập tức đứng dậy ra mở cửa, sương lạnh buổi sớm vẫn còn dày đặc, sắc mặt của Điền Minh Phương ngoài cửa trắng bệch, thân thể yếu ớt chẳng chịu nổi gió sương.
Thương Nhung nhìn thấy áo choàng trên người Điền Minh Phương và tay nải trên vai nàng, liền hỏi: “Minh Phương cô nương định rời đi sao?”
“Phải rời đi.”
Điền Minh Phương khẽ gật đầu, lại nhìn nàng thêm chốc lát, đột nhiên hỏi: “Ta nghe Sầm lão tiên sinh nói, thúc thúc của cô nương cũng bị liên lụy oan uổng vào vụ án này?”
“Đúng vậy, bọn ta đến đây chính là để cứu hắn.” Thương Nhung đáp lời.
Điền Minh Phương hơi cúi đầu, chiếc cổ trắng trẻo mảnh khảnh tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ là gãy: “Ta không dám ra công đường làm chứng, cô nương không trách ta sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play