Cuối cùng Thương Nhung cũng hiểu ra, cái gọi là “chơi” trong miệng Chiết Trúc không đơn thuần chỉ là vui đùa thưởng cảnh.
Chỉ cần y có hứng, cứu người là chơi, giết người là chơi, cướp ngục —— cũng là chơi.
Nhành cỏ bị bẻ gãy làm hai vẫn còn đang nằm trong tay, Thương Nhung quấn chặt hai lớp áo choàng quanh người, vành mũ có viền lông bị gió thổi nhẹ, cọ vào má khiến nàng thấy hơi ngưa ngứa.
Miếng thịt bò nướng đã nguội đi nhiều, nàng cắn một miếng, quay đầu nhìn sang vị trí bên cạnh đã trống không. Thiếu niên vốn ngồi đó sau khi ném cả lọ kẹo ngọt cho nàng thì đã phóng người theo gió, biến mất vào màn đêm đen đặc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Phần lớn đèn lồng trên phố đã tắt, trên mái nhà cao, Thương Nhung kê cằm lên tay nải trong lòng, như một con mèo cuộn mình trong đêm tối.
Cùng lúc đó, trong một con ngõ tối tăm đối diện đại lao Dung Châu, một thiếu niên đội nón lá, khoác áo vải thô đang dựa lưng vào tường gạch, lười nhác quan sát cánh cổng nhà lao đang đóng chặt.
“Tiểu công tử, ngài yên tâm, ta tuyệt đối không để ngài giúp không công đâu. Nếu chuyện này thành, ta tất sẽ dâng lên năm mươi lượng vàng.” Một nam nhân có gương mặt thô ráp ẩn mình trong bóng tối, vì đè thấp giọng nói nên nghe khàn khàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play