Đôi mắt của trại chủ dán chặt vào viên thuốc màu ngọc bích trong tay thiếu niên, chẳng rõ là do căng thẳng quá độ mà sinh ra ảo giác hay chất độc đã thật sự phát tác, gã ta mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay như có kim châm nhức nhối.
Lại nhìn sang tên mặt sẹo, gã đã đau đến mức không ngừng duỗi các đốt ngón tay, sắc mặt nhăn nhó vì đau đớn. Ngay khi gã định đưa tay cướp viên thuốc từ tay thiếu niên, trại chủ liền vung đao lên, chuôi đao đánh mạnh vào hổ khẩu của tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo đau đớn nghiến răng ken két, rụt tay về, tức tối trừng mắt nhìn trại chủ: “Đại ca! Ngươi chỉ mới chạm qua cái chén rượu mà ta đã đụng mà thôi, còn ta thì cầm thanh kiếm đó suốt cả quãng đường dài. Dù có trúng độc thì ngươi cũng đâu đến mức nguy hiểm đến tính mạng!”
Lúc này gã đã hối hận không thôi, lẽ ra gã không nên ham thích thanh nhuyễn kiếm bạc kia linh hoạt xinh đẹp mà nghịch ngợm nó suốt cả dọc đường.
Trại chủ nghe vậy, không khỏi lại nhìn về phía thiếu niên. Chỉ thấy đôi mắt vốn luôn như đang cười của y giờ đây lại mang vẻ lạnh lùng bình thản, hoàn toàn không đọc được tâm tư của y nổi, điều đó càng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, không dám mạo hiểm.
“Ta đích thực không chỉ mang theo mỗi một viên thuốc.”
Chiết Trúc đặt kiếm xuống, nhìn sang Thương Nhung phía sau, “Dù chất độc này đã chẳng còn tác dụng gì với ta, nhưng đôi khi nàng ấy cũng chạm vào kiếm hoặc vào tay ta, viên thuốc này vốn được chuẩn bị cho nàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT