Ngay cả con gái bà cũng đang tìm cách lo cho gia đình, thì với tư cách là một người mẹ, nhất định bà sẽ càng phải cố gắng hơn.
Muốn đổi vàng lấy tiền, ở xã sẽ không cho phép. Đặc biệt là đối với một thỏi vàng to như thế này, chỉ có thể đến ngân hàng nhân dân xã của huyện để đổi, cho nên Tô Chí Phong phải xin nghỉ phép.
Ngày hôm sau, cả nhà ba người cùng xin nghỉ phép để lên huyện tỉnh với danh nghĩa là đưa vợ con lên huyện tỉnh chơi.
Mọi người trong sân nhìn hai vợ chồng đối xử với đứa con nuôi mà họ đưa về - Tống Sở như bảo bối, không chỉ mua quần áo mới, ăn đồ ăn ngon, thậm chí còn đưa lên tỉnh chơi, không tránh khỏi việc nói sau lưng nhau.
Đương nhiên nói những điều tốt, cũng có nói cả những điều xấu.
Có bà lão còn thở dài: “Con nuôi bao giờ cũng thua kém con ruột, đến già rồi mới biết.”

Ở nhà ga thành phố S, sau nhiều ngày đêm đi tàu, hiệu trưởng Tô và Giang Bác cuối cùng đã tới nơi.
Giang Bác vẫn ổn và tinh thần tốt, nhưng hiệu trưởng Tô trông có vẻ mệt mỏi rất nhiều, ông cụ thậm chí còn cảm thấy việc ra ngoài lần này đã làm ông cụ thấy giảm sút sức khỏe rất nhiều. Nhưng khi nhìn đến đứa cháu bên cạnh, ông cụ lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play