Tống Sở lo lắng đến chết, cha mẹ không biết rằng chỗ vàng quý hiếm này cô có rất nhiều. Lúc này, Tống Sở không biết mình có nên hối hận khi không lấy thêm vàng hay không.
Cô ôm lấy vàng rồi nói: “Không được, không được, con không muốn mua quần áo mới. Con muốn đổi lấy thức ăn và thịt, cha mẹ nên nghe con nói và tôn trọng quyết định của con.”
Mã Lan cười nói: “Đúng rồi, con gái có quyền được nói.”
“Mọi người đều bình đẳng!” Tống Sở cũng học được mấy điều, cô kiên quyết nói: “Cái này không ăn hay uống được, sao không đổi nó lấy đồ ăn? Con luôn muốn cha mẹ có một cuộc sống tốt hơn nhưng con không được thông minh như anh Tiểu Bác, con không có bản lĩnh nhưng con có vàng. Vàng có thể đem đi đổi đồ ăn, nếu cha mẹ không đổi lương thực, sau này con sẽ không ăn nữa.”
Nghe những lời nói này không ai có thể chịu được cả.
Lúc trước Tống Sở cũng nói muốn họ sống thật tốt, nhưng bọn họ cũng chỉ thấy vui mừng xúc động mà nghĩ rằng bọn trẻ có thể không hiểu những gì mình đã nói, nói xong sẽ quên hết ngay thôi.
Mã Lan và Tô Chí Phong không ngờ rằng con gái thực sự vẫn luôn nghĩ như vậy trong đầu.
Tống Sở nói, “Mẹ, cha, còn có anh Tiểu Bác, chúng ta đều là người một nhà, chúng ta đều có thể cùng nhau ăn những món ngon.”
“Ha ha, con học được những gì ở nhà ông nội vậy?” Mã Lan không nhịn được cười.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play