Đương nhiên, hắn hỏi rất khéo léo, Cố Tích Cửu nếu không tinh ý thì khó mà nhận ra trọng tâm lời hắn nói.
“Họ đã bị vây hãm trong sơn cốc đó hơn một trăm năm rồi ư? Năm đó những người còn sống sót chỉ còn lại lão tộc trưởng của các ngươi thôi sao?”
Cố Tích Cửu gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Linh xoay chén rượu trong tay, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, thuận miệng hỏi một câu: “Lần này chạy thoát ra, có mấy vị là con cái của ông ấy?”
Cố Tích Cửu nhìn nhìn bộ móng tay hắn đeo, đặc biệt lướt qua ngón út của hắn, rồi đáp: “Không có, ông ấy chỉ có một người con trai, nhưng đã bị hung thú xé xác.”
Diệp Linh nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia hàn quang, lại cười cười: “Thân là tộc trưởng, lại để con trai độc nhất bị ăn thịt, thật là uất ức! Vợ ông ấy không cùng ông ta liều chết sao?”
“Thê tử của ông ấy đã qua đời từ lâu rồi.” Cố Tích Cửu tuy chưa từng gặp, nhưng nghe lão tộc trưởng nói qua, vợ ông ấy từng là một thị nữ của ông ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play