Dung Sở không chỉ trán đổ mồ hôi, mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi, vội vàng khom người nói: “Không dám, không dám! Dung Sở tuyệt không có ý này!”
Đế Phất Y nhướng mày, giọng nói không mặn không nhạt: “Ngươi không có ý gì? Là cảm thấy chính mình không có tư cách bước lên cửu ngũ chí tôn sao?”
Dung Sở: “...” Lần này hắn bị chặn họng, một câu cũng không nói nên lời!
Tuy rằng hiện tại các đại thần trong triều đều biết hắn có tâm đoạt đích, cũng có bản lĩnh này, nhưng rốt cuộc còn chưa phát động, lúc này tự nhiên không thể thừa nhận.
Nhưng nếu trực tiếp phủ nhận, vậy trước mặt vị Tả Thiên Sư này hắn liền vĩnh viễn mất đi tư cách đăng cơ, về sau lại muốn đoạt vị sẽ khó khăn biết bao!
Cho nên hắn hiện tại dù trả lời thế nào cũng đều sai, vị Tả Thiên Sư này chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã đẩy hắn vào hoàn cảnh lưỡng nan, mồ hôi trên trán Dung Sở đã lớn bằng hạt đậu.
Đứng im một lát, bỗng nhiên quỳ rạp trên đất, hướng về Tả Thiên Sư dập đầu: “Thiên sư, tiểu vương biết sai rồi! Thiên sư thứ lỗi...”
Tả Thiên Sư mỉm cười nhìn hắn không nói gì, Dung Sở chỉ có thể tiếp tục dập đầu...
Thẳng đến khi Dung Sở ước chừng dập đầu hơn một trăm cái, trán cũng vỡ ra, máu tươi chảy đầy mặt, Đế Phất Y mới khẽ cười một tiếng mở miệng: “Tứ hoàng tử đứng dậy đi, bổn tọa cũng chưa nói gì ngươi, dập đầu máu tươi đầm đìa như vậy là cố ý đến ghê tởm bổn tọa sao?”
Dung Sở: “...” Hắn chỉ có thể đứng dậy cúi chào thật sâu: “Dung Sở thất lễ, xin cáo lui.”
Tả Thiên Sư không nói nữa, Dung Sở vội vàng lẳng lặng rời đi, như thể phía sau có lệ quỷ đang truy đuổi, không dám ở lại đây thêm một khắc nào!
Cố Tích Cửu cũng đến giờ phút này mới kiến thức được uy thế của vị Tả Thiên Sư này.
Vị trí của hắn ở Phi Tinh Quốc dường như cao hơn Hữu Thiên Sư một chút, Dung Sở nhìn thấy Hữu Thiên Sư nhưng không sợ hãi đến vậy!
“Ngươi hiện tại thuấn di đi còn kịp...” Thanh âm Long Tư Dạ bỗng nhiên chui vào tai nàng: “Ta có thể ngăn cản hắn một trận, ngươi rời đi sau lập tức ra khỏi thành, đợi ta ở rừng rậm phía tây thành, ta biết ngươi hận ta, nhưng bây giờ không phải lúc giận dỗi...”
Cố Tích Cửu mím chặt miệng nhỏ không phản ứng, chỉ làm như không nghe thấy.
Trong lòng lại đang cười khổ, nàng giận dỗi cái gì chứ?! Nàng hiện tại căn bản không thể thuấn di được chứ? Bằng không nàng đã sớm chạy rồi!
Nàng hiện tại không có linh lực, nội lực cũng rất yếu, lại không thể dùng truyền âm nhập mật để nói chuyện, cho nên dứt khoát muộn thanh phát đại tài.
“Cố Tích Cửu...” Tả Thiên Sư đối diện bỗng nhiên gọi tên Cố Tích Cửu một tiếng, thanh âm như xuân phong trong trẻo.
Cố Tích Cửu theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy vị Tả Thiên Sư này cười rạng rỡ như hoa nở, giọng nói hắn chầm chậm, giống như một sợi xuân phong bay lượn trên cành cây: “Bây giờ, đến lượt ngươi.”
Hắn vươn một bàn tay về phía nàng: “Lại đây.”
Bàn tay hắn trắng nõn, như ngọc mỡ dê cao cấp, móng tay tròn đều ánh lên màu hồng nhạt.
Bàn tay này cực kỳ xinh đẹp!
Nhưng bàn tay xinh đẹp như vậy là đưa nàng vào thiên đường? Hay là đẩy vào địa ngục?
Tựa hồ khả năng hắn đẩy nàng vào địa ngục lớn hơn một chút!
Lúc này mũi tên đã đặt trên dây cung, nàng cũng không thể không đi qua, ánh mắt nàng lóe lên, tiến lên một bước, nhưng không đến gần bên cạnh Đế Phất Y, mà ở cách hắn hơn một trượng nhìn hắn: “Cung chủ, Tích Cửu cảm thấy thiên sư có chút quen mắt...”
Đế Phất Y nhướng mày, mỉm cười nhìn nàng: “Ồ?”
“Tích Cửu tựa hồ ở trước đây không lâu đã đắc tội vị thiên sư nào đó...” Cố Tích Cửu than nhẹ.
Nàng nói câu này ra, hầu như tất cả mọi người đều mở to hai mắt!
Đế Phất Y vẫn cười nhạt: “Đắc tội thế nào?”
Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn hắn: “Cung chủ không nhớ rõ sao?” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Cung chủ’.