Cố Tích Cửu thở dài: "Tông chủ hà tất làm khó người khác? Ta đã nói rồi, ta bất luận trà nào đều không thích uống." Bất luận hắn có thêm thắt gì vào trà, nàng cũng không muốn lại uống đồ của hắn.
Thật nhiều thứ không thể miễn cưỡng mà thích được, ví dụ như trà này.
Kiếp trước nàng đã miễn cưỡng chính mình cả đời, nhưng cũng không chân chính thích nó, có thể thấy được chính mình cùng nó thật sự vô duyên.
Tuyên Đế cũng giật mình lo sợ, sợ Long Tư Dạ thật sự bỏ thêm gì đó vào trà... Thiên Vấn Tông chủ nếu hạ độc, trên đời này có ai giải được?
Hắn ho một tiếng, không khỏi mở miệng nói: "Tông chủ đến đây là vì chuyện của cao túc Cổ Thánh Nữ sao? Kỳ thật... kỳ thật y thuật của Cổ Thánh Nữ cũng rất cao, nàng lần này bại có lẽ cũng là ngẫu nhiên, thắng bại là chuyện thường của binh gia..." Hắn kỳ thật muốn dùng lời nói để Long Tư Dạ có đường lùi, để hắn đừng làm khó Cố Tích Cửu nữa.
Không ngờ lời nói tử tế của hắn còn chưa dứt, liền bị Long Tư Dạ ngắt lời: "Thắng đã thắng, bại đã bại, không cần vì nàng che lấp, bổn tọa cũng không phải vì nàng mà đến."
"Vậy tông chủ đột nhiên đến là vì sao?"
"Bổn tọa là vì nàng!" Long Tư Dạ giơ tay liền nắm lấy tay Cố Tích Cửu đang cầm chén.
Cố Tích Cửu cứng đờ!
Đôi mắt nàng hơi tối sầm lại, cổ tay nàng dùng một phương pháp đặc biệt chuyển hướng trong lòng bàn tay hắn, Long Tư Dạ không đề phòng, suýt nữa bị nàng thoát ra ngoài!
Ngón tay hắn bỗng nhiên siết chặt, lại lần nữa chế trụ cổ tay nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng: "Ai dạy cho ngươi công phu này?"
Kiếp trước thân pháp võ công của nàng cơ bản đều do hắn dạy, cho nên hắn đối với con đường võ công của nàng rõ như lòng bàn tay.
Chính là cách thoát thân lần này nàng dùng hắn lại chưa từng thấy qua! Là ai dạy nàng?
Cố Tích Cửu nhướng mày nhìn hắn, tựa hồ có chút kinh ngạc: "Tông chủ đây là ý gì? Ai dạy cho ta công phu dường như không liên quan đến tông chủ đi?" Ánh mắt nàng dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của hai người: "Tông chủ, nam nữ thụ thụ bất thân, xin ngài buông tay!"
Nàng hiện tại nếu có thể đánh lại hắn, sớm đã một chưởng đánh hắn văng ra tám trăm dặm! Đâu còn cần phải đứng đây cùng hắn nói những lời vô nghĩa này!
Tuyên Đế nhìn hai người qua lại, cảm giác bất an trong lòng càng nặng, mặt hơi trầm xuống: "Long tông chủ, Tích Cửu tuy còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một nữ hài tử, ngài cứ nắm nàng như vậy..."
"Bổn tọa vì nàng bắt mạch." Long Tư Dạ một câu liền chặn lại lời Tuyên Đế.
Mọi người mở to mắt, vị Long tông chủ này đặc biệt đến để bắt mạch xem bệnh cho Cố Tích Cửu sao?!
Điều này... Điều này quá không thể tưởng tượng được?!
Những cô gái ngồi phía dưới quả thực ghen tị đến đỏ cả mắt!
Vốn dĩ một cô gái xấu xí mà mọi người đều có thể dẫm lên, lại bất ngờ lật mình, không những vài vị hoàng tử vì nàng mà nói chuyện, Tuyên Đế vì nàng mà góp lời, hiện tại vị Long tông chủ vốn không xem ai ra gì này cũng đặc biệt hạ mình đến xem bệnh cho nàng!
Vận khí của nàng thật sự tốt quá đi?!
Cố Tích Cửu nhìn ngón tay xanh biếc ngọc bạch của hắn khấu trên mạch môn của mình, nàng mím môi không nói.
Một lát sau hắn buông mạch môn nàng ra, giơ tay lại vỗ nhẹ lên mặt nàng.
Cố Tích Cửu không hề né tránh, mặc hắn vuốt ve.
Ngón tay hắn chạm vào những đốm đỏ trên mặt nàng, từng tấc từng tấc vuốt ve, phảng phất đang cảm ứng điều gì đó.
Sau đó hắn chậm rãi rụt tay về, đôi mắt nhìn nàng: "Những đốm này có từ ba tuổi hơn phải không?"
"Vâng." Cố Tích Cửu còn chưa trả lời, Cố Tạ Thiên vội vàng trả lời, hỏi lại một câu: "Tông chủ, đốm đỏ trên mặt tiểu nữ này có thể chữa khỏi không?"
"Có thể chữa khỏi."
Mắt Cố Tạ Thiên sáng rực lên: "Vậy xin Long tông chủ thi triển thần thuật, làm nàng khôi phục bình thường."
"Bổn tọa sẽ cứu nàng." Long Tư Dạ chậm rãi mở miệng: "Nhưng có một điều kiện."