Ngón tay Cố Tích Cửu lại căng thẳng, thì ra không chỉ dung mạo giống nhau, khí chất giống nhau, ngay cả giọng nói cũng giống như vậy!
Nàng trực tiếp đứng dậy: “Hạ thân có thể ngồi ở đây, dân nữ tìm chỗ khác là được.” Nàng xoay người định đi xuống.
Một bàn tay đột nhiên ấn lên vai nàng, lực đạo rất nhẹ, nhưng lại khiến Cố Tích Cửu không thể nhúc nhích: “Ngươi không cần đi xuống.” Hắn đỡ nàng nhân cơ hội ngồi xuống, hắn bên trái, nàng bên phải.
Động tác của hắn quá nhanh, Tuyên Đế một câu ‘cái này sao có thể’ còn chưa kịp thốt ra, vị tông chủ này đã ngồi yên vị bên cạnh Cố Tích Cửu, rất khách khí nói một câu: “Thêm một bộ chén đũa là được.”
Tuyên Đế không biết hắn có ý đồ gì, phản ứng đầu tiên là vị tông chủ này đến để trả thù cho đệ tử Cổ Tích Tích của hắn! Cho nên mới nhìn chằm chằm Cố Tích Cửu…
Trong lòng hắn bất an, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, chỉ cười cười: “Cái này không khỏi làm chậm trễ tông chủ.” Lập tức phân phó người đưa lên một bộ đồ ăn sạch sẽ tinh xảo.
Thị nữ bên cạnh tiến lên muốn pha trà trước cho hắn, ống tay áo của hắn ngăn lại, ra hiệu đối phương lui ra: “Bổn tọa tự mình làm.”
Chính hắn lại mang theo bộ trà cụ, một bộ ấm tử sa kiểu dáng cổ xưa và chén trà hình hoa bày ra trước mặt.
Ánh mắt Cố Tích Cửu nhìn bộ trà cụ này hơi co rút!
Bộ trà cụ này vậy mà lại cùng kiểu dáng với bộ Long Tích năm đó thường dùng!
Thậm chí khi hắn mê hoặc nàng mời nàng uống trà, chính là dùng loại trà cụ này mà pha ra!
Động tác pha trà của hắn như nước chảy mây trôi, ôn ly, ô long nhập cung, tẩy trà, phất trà, phong hồ… Đúng là các bước mà Long Tích thường dùng để pha trà.
Đôi mắt Cố Tích Cửu đen như mực, bất động thanh sắc nhìn hắn từng bước thực hiện, trong lòng dường như có thứ gì đang cuộn trào, nhưng trên mặt lại gió êm sóng lặng.
Long Tư Dạ pha trà xong, rót hai ly, một ly đẩy cho Cố Tích Cửu: “Đến, nếm thử cái này, trà xuân chính tông, xem đậm nhạt có hợp khẩu vị của ngươi không.”
Vậy mà ngay cả lời thoại cũng giống y hệt khi Long Tích trước khi xuyên không muốn mê hoặc nàng, khuyên nàng uống trà!
Ha hả, xem ra thật sự là hắn! Hắn đến thử nàng đây!
Đôi mắt Cố Tích Cửu hơi lóe lên, mím môi, không nhận ly trà đó: “Đa tạ tông chủ, Tích Cửu không thích uống trà.”
Nàng giơ tay tự mình rót một ly bạch thủy, lại cười một cái: “Nói đến nước uống, Tích Cửu chỉ thích uống bạch thủy.”
Kiếp trước nàng thật ra cũng không thích uống trà, nhưng vì hắn thích, nàng cũng liền thích, thậm chí còn nghiên cứu trà đạo, chỉ vì có thể cùng hắn có nhiều chủ đề và ăn ý hơn…
Long Tư Dạ rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng: “Thật sự không thích uống? Hay là đề phòng ta? Sợ ta lại hạ độc ngươi?”
Hắn dùng một từ ‘lại’.
Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn hắn, dường như khó hiểu: “Tích Cửu và Tư Dạ tông chủ là lần đầu gặp mặt a, tại sao lại dùng từ ‘lại’? Vả lại tông chủ cũng không có lý do gì để hạ độc ta chứ? Điều này không phù hợp với thân phận của ngài.”
Long Tư Dạ nhìn nàng, không trực tiếp trả lời nghi vấn của nàng, chậm rãi nói: “Kỳ thực, bổn tọa còn có một cái tên, một nhũ danh không muốn người biết, trên đời này có lẽ chỉ có hai người biết, ngươi đoán xem nhũ danh này của ta là gì?”
Cố Tích Cửu lắc đầu, rất dứt khoát nói: “Không đoán được!”
“Long Tích ——” Long Tư Dạ một đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thốt ra hai chữ này.
“Không tồi, nhũ danh này cũng rất êm tai.” Cố Tích Cửu ngay cả ánh mắt cũng không nhúc nhích một chút.
Long Tư Dạ nhìn nàng một lát, nàng cũng bình tĩnh nhìn lại hắn, trong đôi mắt trong veo kia đã không còn hận cũng không còn oán, chỉ có sự xa lạ hoàn toàn, ánh mắt thật sự của người xa lạ!
Trong đáy mắt Long Tư Dạ dường như có đau đớn chợt lóe qua, rồi lại cười cười, lại đẩy ly trà đó về phía nàng: “Nếm thử xem, ly này thật sự rất ngon, nói không chừng hợp khẩu vị của ngươi.”