Cố Tích Cửu: "..."
Nói như vậy, người vừa nãy không phải Long Tích, chỉ là có hơi thở có chút tương tự mà thôi.
Ý đồ đến của vị tông chủ này thật sự làm người ta không thể đoán được.
Nếu đã không thể đoán, Cố Tích Cửu dứt khoát không đoán nữa, đắp chăn lại tiếp tục ngủ.
Cố Tích Cửu lại trải qua ba ngày bình lặng. Nàng đã mất khả năng thuấn di, tạm thời không thể đi đâu. Về cơ bản đều ở trong viện của mình.
Cũng may từ sau đêm tế bái đó, trên người nàng nhẹ nhàng hơn nhiều, có thể thật sự tu luyện nội công!
Kiếp trước nàng là cao thủ nội công, biết phương pháp luyện công, quen thuộc quy trình, bây giờ tu luyện tự nhiên rất nhẹ nhàng.
Ba ngày trôi qua, trong đan điền của nàng đã cảm ứng được khí lưu chuyển, tu luyện ra một chút nội lực. Dù không dùng thuấn di thuật, tốc độ của nàng cũng đã nhanh hơn nhiều.
Mấy ngày nay tiền viện có chút ồn ào, Cố Tích Cửu không cần hỏi cũng biết là Lãnh Hương Ngọc đang bôn ba lo chuyện cứu con gái.
Cố Tạ Thiên ba ngày nay cũng hầu như không có ở nhà. Cố Thiên Tình dù sao cũng là con gái hắn, lại là con gái ông đã cưng chiều bao năm, dù ông có hận nàng không biết cố gắng, cũng không muốn thấy nàng ngồi tù. Ông cũng nghĩ đủ cách, tìm đủ các mối quan hệ...
Nhưng lần này vụ án của Cố Thiên Tình và Dung Ngôn lại liên quan đến con trai cưng của Lư Vương gia. Lư Vương gia quyền cao chức trọng, chưởng quản Hình Ngục Tam Tư không ai dám làm việc tư lợi.
Cố Tạ Thiên hoạt động ba ngày, đừng nói là cứu con gái ra, hắn ngay cả đại lao cũng không thể vào!
Viên quan phụ trách vụ án này để tránh hiềm nghi, căn bản không gặp hắn. Cho nên, hắn tạm thời cũng không có cách nào.
Hắn vốn đã đau đầu, thế mà về nhà Lãnh Hương Ngọc lại đến trước mặt hắn khóc lóc một trận, khiến hắn phiền không chịu nổi. Ông dứt khoát không về nhà, buổi tối tình nguyện ngủ ở khách điếm.
Điều này làm Lãnh Hương Ngọc càng phát điên, nàng tuy hận Cố Tích Cửu thấu xương, nhưng trong thời khắc phi thường này, cũng không dám đi tìm nàng gây chuyện nữa.
Còn về mấy vị tiểu thư khác của Cố gia, trừ Cố Thiên Y ra, các tỷ muội khác lại gần gũi với Cố Tích Cửu hơn nhiều.
Biết nàng y thuật tốt, các nàng có đau đầu, kinh nguyệt không đều hay các bệnh vặt gì đều đến tìm nàng.
Sau đó các nàng phát hiện, Cố Tích Cửu trên mặt tuy luôn lạnh nhạt, nhưng chỉ cần không chọc tới nàng, nàng vẫn khá dễ nói chuyện.
Nàng chỉ cần ba liều thuốc đã chữa khỏi bệnh cho các nàng, làm các nàng khôi phục như ban đầu.
Còn có các vị di nương, kỳ thật cũng không có thâm thù đại hận gì với Cố Tích Cửu, ban đầu lạnh nhạt với nàng phần lớn là vì Lãnh Hương Ngọc. Bây giờ tự nhiên cũng đến gần gũi với nàng.
Ban đầu Lãnh Hương Ngọc đã cô lập Cố Tích Cửu hoàn toàn, đi đâu cũng không có ai để ý, làm một vị đích nữ sống còn không bằng hạ nhân.
Nhưng bây giờ Lãnh Hương Ngọc có một ngày chợt phát hiện, mấy cô thứ nữ và các di nương trước kia thân thiết với nàng đều không đến đây nữa, thấy nàng trên mặt cũng lạnh nhạt không âm không dương. Ngoại trừ thỉnh an như lệ thường, cũng không nói thêm một câu nào rồi đi. Điều này làm Lãnh Hương Ngọc tức giận không thôi, nhưng lại không có cách nào, nàng cũng cuối cùng nếm được mùi vị bị người xa lánh.
Còn về Cố Thiên Triều, mấy ngày nay hắn cũng đi sớm về khuya, đại khái cũng đi tìm các mối quan hệ để cứu muội muội mình.
Hôm nay, thời tiết tốt.
Cố Tích Cửu ở trong phòng nghiên cứu cái lò luyện đan kia, muốn tìm ra một phương pháp không cần linh lực cũng có thể sử dụng nó.
Nhưng điều này hiển nhiên rất khó, nàng thử nghiệm vài cách cũng không thành công, còn lãng phí một đống dược thảo tốt.
Nàng xoa xoa giữa trán, biết đây không phải là thứ có thể giải quyết trong một sớm một chiều, liền tùy tay đặt nó vào túi trữ vật, đi ra ngoài hóng gió trong hoa viên.