Dung Ngôn nghĩ đến đầu cũng đau, nhưng nhất thời vẫn không nghĩ ra mấu chốt ở đâu.
Trước công chúng, Tuyên Đế tự nhiên không thể quá thiên tư, hạ lệnh giam Dung Ngôn và Cố Thiên Tình vào đại lao, ba bên cùng thẩm vấn rõ ràng rồi mới định đoạt.
Dung Ngôn rốt cuộc cũng chỉ là một vị hoàng tử hơn mười tuổi, tuy lớn lên trong hoàng cung, nhưng vì hắn không có uy hiếp lực, người trong cung có khinh thường hắn, lại không có mấy ai tính kế hắn, bởi vì không đáng.
Cho nên hắn tâm cơ cũng không sâu, lúc này mắt thấy một đại án tám ngày tuổi đổ ập xuống đầu, mà hắn lại không cách nào tự chứng trong sạch, trong lòng sớm đã luống cuống!
Hắn gan cũng nhỏ, không đợi thị vệ tới bắt hắn, chính mình đã nằm liệt ra, hầu như đứng dậy không nổi, là bị bọn thị vệ kéo đi xuống.
Còn Cố Thiên Tình thì lại có vài phần xương cứng, tuy cũng sợ đến muốn chết, nhưng vẫn có thể đứng dậy, liên thanh nói: "Bệ hạ, dân nữ thật sự không phái người hại Nhạc Hoa Hầu, dân nữ thật sự không biết, xin bệ hạ minh xét, nhất định có thể trả lại Thiên Tình một cái trong sạch..."
Tiếng nói của nàng sắc nhọn, hình tượng tiểu thư khuê các hoàn toàn tan biến, chật vật đến không thể chật vật hơn.
Nào ngờ không ai nghe nàng, cũng không có ai tin nàng, ngay cả cha nàng yêu thương nàng nhất cũng trực tiếp quay mặt đi, căn bản không nhìn nàng.
Nàng lòng tràn đầy tuyệt vọng, khi bị kéo đến cửa cầu thang, ánh mắt nàng dừng lại trên người Cố Tích Cửu, bỗng nhiên điên cuồng lên, kêu to: "Là nàng! Nhất định là nàng giở trò quỷ! Nàng không phải Cố Tích Cửu! Mọi chuyện thật sự không thích hợp! Nàng nhất định bị cái gì lệ quỷ bám vào người! Tới hại ta! Nàng ngày thường yếu đuối như vậy, bị khi dễ liền cái rắm cũng không dám thả, hiện tại lại giống như thay đổi cá nhân... Nàng nhất định không phải nàng! Nàng là ma quỷ..."
Những câu nói tiếp theo nàng không thể gào tiếp được, mà bị bà tử áp giải nàng trực tiếp điểm huyệt đạo, sau đó dứt khoát lưu loát kéo đi xuống.
Vốn dĩ Cố Tích Cửu thắng Thánh Nữ Thiên Vấn Tông là một chuyện đại hỉ, Tuyên Đế còn định nhân cơ hội náo nhiệt chúc mừng một phen, nhưng xảy ra một chuyện chết chóc như vậy, hắn lại không còn tâm tình.
Lời Cố Thiên Tình gào lên trước khi đi dường như cũng không khiến hắn bối rối gì, hắn cũng không hỏi Cố Tích Cửu điều gì, còn an ủi nàng vài câu, lại cùng quần thần nói vài câu xã giao, hắn liền bãi giá hồi cung.
Cố Tích Cửu cùng Cố Tạ Thiên ngồi chung một chiếc xe ngựa trở về, trên đường Cố Tạ Thiên cảm khái muôn vàn, nói chuyện cùng nàng, cố gắng hồi ức một vài tình cảnh của nàng khi còn nhỏ.
Nào ngờ hắn cùng nữ nhi này tiếp xúc cực ít, những cảnh tượng có thể nhớ lại ít đến đáng thương.
Nhưng dù sao cũng có hai ba cảnh tượng mà chỉ có hai cha con mới biết, Cố Tạ Thiên dường như có ý mà lại như vô tình, chuyên môn dẫn đề tài về những phương diện đó...
Cố Tích Cửu trong lòng cười lạnh, xem ra Cố Tạ Thiên cuối cùng cũng nghi ngờ nàng, cho nên mới thử nàng như vậy!
Cũng may Cố Tích Cửu có ký ức của nguyên chủ, mà nguyên chủ tuy tính tình yếu đuối, nhưng trí nhớ lại thật sự không tồi, cho nên Cố Tích Cửu đối với những lời thử thách của Cố Tạ Thiên cũng đối đáp trôi chảy.
Nói xong, nàng khoanh tay, nhìn thẳng Cố Tạ Thiên: "Tướng quân đây là đang hoài nghi Tích Cửu?"
Cố Tạ Thiên bị nàng một lời vạch trần, có chút lúng túng, thở dài: "Tích Cửu, con thật sự đã thay đổi quá nhiều..."
Cố Tích Cửu nhàn nhạt nói: "Tướng quân chẳng lẽ không nghe nói câu 'đoạn tuyệt đường lui lại xông ra'? Bức nóng nảy con thỏ cũng có thể cắn chết người!" Giờ phút này đã đến trước cửa phủ, Cố Tích Cửu nói xong những lời này, dứt khoát nhảy xuống xe ngựa trực tiếp chạy đi.
Cố Tạ Thiên ảo não vỗ vỗ trán, mình đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ cũng hoài nghi nữ nhi của mình?
Nha đầu nhỏ bất quá là bị ép đến cùng đường mới lộ ra bản tính mà thôi...