Tuyên Đế xấu hổ, vội lắc đầu: "Tự nhiên không giống, việc này không liên quan đến Tích Cửu. Xem ra cái chết của Dung Nghi xác thật là do sát thủ làm..."

Mà ở Phi Tinh Quốc, giá của sát thủ ra tay đều cực cao, người có thể thuê sát thủ cũng không nhiều, đặc biệt là có thể thuê sát thủ dứt khoát lưu loát xử lý Dung Nghi như vậy lại càng ít, đại khái cũng chỉ có người hoàng gia mới có thể làm được.

Mà bên cạnh các vị hoàng tử hoàng gia có ám vệ võ nghệ cao cường, bọn họ nếu muốn ra tay xử lý người, đại khái sẽ phái ám vệ bên cạnh đi, sẽ không chạy ra ngoài thuê sát thủ...

Nghĩ tới nghĩ lui, người có thù oán với Dung Nghi, lại có thể thuê được sát thủ cũng chỉ có Dung Ngôn...

Tên khốn này!

Ánh mắt Tuyên Đế lạnh băng nhìn về phía Dung Ngôn: "Hỗn trướng, ngươi làm chuyện tốt!"

Dung Ngôn căng thẳng: "Phụ hoàng, cái chết của Dung Nghi thật sự không liên quan đến nhi thần! Đúng rồi, ngày đó xác thật có người nhìn thấy Cố lục tiểu thư đáp lời mời ra phủ..."

"Ai gặp được?" Thanh âm Tuyên Đế phát lạnh.

"Thiên Tình, còn có hai thuộc hạ của nàng ấy đều thấy được..."

Tuyên Đế đập bàn: "Hỗn trướng! Ngươi cùng nàng ta câu kết, nàng ta làm chứng có ai sẽ tin?!"

"Còn có... còn có hai thuộc hạ kia..." Dung Ngôn ánh mắt như sói nhìn về phía hai người kia: "Các ngươi nói, lúc trước các ngươi có phải đã thấy không?!"

Hai người kia chính là những người mà Dung Ngôn muốn diệt khẩu, giờ phút này hai người quỳ trên mặt đất, lắc đầu như trống bỏi: "Không có! Là Cố Thiên Tình tiểu thư bảo chúng tiểu nhân nói thấy, sau đó đi Tông Nhân Phủ tố cáo... Kỳ thật chúng tiểu nhân thật sự cái gì cũng không nhìn thấy."

Dung Ngôn: "..."

Cố Thiên Tình: "..."

Hai nam tử kia lại quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, bọn tiểu nhân hoàn toàn là dựa theo Cố đại tiểu thư phân phó mà nói, nàng hứa hẹn nói chỉ cần chúng ta hoàn thành việc này, liền sẽ cho chúng ta mỗi người ngàn lượng bạc ròng. Còn nói cho dù sự tình bại lộ cũng sẽ không làm chúng ta ngồi tù... Nhưng không ngờ nàng lợi dụng xong rồi chúng ta căn bản liền không thèm quản, để chúng ta ở trọng lao tự sinh tự diệt không nói, còn phái người tới diệt khẩu chúng ta! Nếu không phải huynh đệ tiểu nhân mạng lớn, e rằng ở lao trung đã bị độc chết! May mắn Lư Vương gia ngày đó kịp thời đuổi tới, cứu chúng ta, chúng ta lúc này mới đem sự tình ngọn nguồn hợp bàn khai ra..."

Tất cả mọi chuyện đều rõ ràng không còn gì để nói, Tuyên Đế tức giận nói: "Tiểu súc sinh, hiện tại ngươi còn có gì để nói?! Hai ngươi nếu trong lòng không có quỷ, vì sao phải diệt khẩu hai người kia?!"

Đây chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao? Tuyên Đế phải bị chỉ số thông minh của nhi tử này đánh bại!

Hắn biết nhi tử này của mình đầu óc không quá thông minh, không ngờ lại ngu đến mức này!

Dưới một loạt chứng cứ này, Dung Ngôn cho dù có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ!

Hắn chỉ còn biết dập đầu kêu oan, trong lòng mơ hồ cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy lớn, cố tình hắn lại nhất thời đoán không ra người đã đặt bẫy hắn là ai!

Trong lòng hắn giống như bị đóng băng lại như lửa thiêu, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Cố Tích Cửu, Cố Tích Cửu đứng ở đó, mím chặt môi nhỏ, đôi mắt đen láy dưới ánh trăng lóe sáng như hàn đàm.

Chẳng lẽ là nàng đã giăng bẫy mình?!

Không có khả năng a! Nàng rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, làm sao có thể bày ra một cái bẫy phức tạp như vậy?!

Hơn nữa, tư tình của mình và Cố Thiên Tình tuy rằng có không ít người biết, nhưng chuyện mình mua vòng cổ cho Cố Thiên Tình là một chuyện rất bí ẩn, trên đời này chỉ có hai người bọn họ và Cố Thiên Y biết. Hơn nữa chuyện Cố Thiên Tình mang thai lại càng là bí mật, trừ bỏ bản thân bọn họ, căn bản không có người thứ ba biết!

Lư Vương rốt cuộc là từ con đường nào biết được? Ai đã tố cáo bí mật này cho hắn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play