Nhưng ngay khi hai tay sắp sửa kéo rèm, lý trí kịp thời kéo cậu lại. Không được, không thể để anh ấy thấy mình vồ vập như thế. Thế là cậu bèn ngồi thụp xuống. Mãi một lúc sau, cậu mới rón rén hé ra một khe hở, thò đầu ra trước, len lén nhìn ra ngoài qua lớp kính.
Chết tiệt, tối quá, chẳng thấy gì cả.
Bạch Nguyện đành phải mở hẳn cửa sổ ra, thò nửa cái đầu ra ngoài. Quả nhiên, cậu thấy Cung Vọng Hành đang đứng ngay phía dưới.
Tim đập thình thịch. Ban nãy cậu cứ mải nghĩ về Cung Vọng Hành, về nụ hôn bất ngờ của anh, về những lời anh nói. Nhưng khi gặp lại anh rồi, cậu bỗng chẳng nói được lời nào, cũng không biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết ngồi thụp ở đó, ngây người nhìn anh qua khung cửa sổ.
Cung Vọng Hành đang cầm thứ gì đó trong tay, nhưng trời tối quá, Bạch Nguyện không nhìn rõ.
Có lẽ vì sợ làm kinh động đến hai vị phụ huynh, Cung Vọng Hành không gọi cậu từ dưới sân mà dùng điện thoại.
Bạch Nguyện nghe tiếng chuông reo, từ từ bắt máy, căng thẳng đến mức nói không ra hơi: “A-lô…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play