Cơn ham muốn chinh phục kỳ lạ lại trỗi dậy, Lâm Tòng Chỉ thậm chí còn thoáng nghĩ "Tôi không tin là không thể lôi kéo anh lên giường được", ý niệm đó khiến chính cậu giật mình.
Gió đêm vẫn thổi, nhân viên tuần tra trên bến cảng cầm đèn pin, ngân nga bài hát đi dạo. Biển cả đen kịt, ánh đèn bị bóng tối vô tận nuốt chửng.
Trăng trên trời mỏng manh, Lâm Tòng Chỉ tránh ánh mắt Tiêu Kinh Văn, hồi lâu sau vẫn không nhìn hắn, cho đến khi Tiêu Kinh Văn lên tiếng: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Lâm Tòng Chỉ đôi khi làm việc không màng hậu quả, ví dụ như hôm nay bắt chuyến xe buýt cuối cùng ra biển, nếu Tiêu Kinh Văn không đi theo, cậu sẽ về bằng cách nào, cậu hoàn toàn không nghĩ đến. Hoặc là ngồi ngốc ở đây cả đêm ngắm bình minh, bắt chuyến xe buýt đầu tiên trở về, hoặc là tìm một nhà nghỉ.
Năm năm trước quyết định lên tàu cũng vậy, không nghĩ sẽ ở trên tàu bao lâu, cũng không nghĩ sẽ đi đâu.
"Cái chậu này của cậu..."
"Tôi ôm." Lâm Tòng Chỉ đóng cửa xe: "Anh yên tâm, tro sẽ không rơi ra ngoài."
"Không phải." Tiêu Kinh Văn nhìn cái chậu trong tay cậu: "Cái chậu này là tĩnh vật?"
"Ừm."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play