Vì che miệng Tiêu Kinh Văn, cậu có thể cảm nhận được Tiêu Kinh Văn đang cười trong lòng bàn tay mình.
Vì vậy, cậu tiếp tục cảnh cáo hắn: "Đừng cười, nhịn đi."
Tiêu Kinh Văn khẽ gật đầu, nhìn vào mắt cậu, ánh mắt chân thành, thể hiện sự ngoan ngoãn của mình. Lâm Tòng Chỉ mới buông tay xuống, không quên nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người xem triển lãm không nhìn sang, cậu mới yên tâm.
Nhìn lại bức tranh, công bằng mà nói, dù là tranh giả, nhưng không thể phủ nhận nó là một tác phẩm tinh xảo. Thậm chí có thể nói là giống y như thật - đúng vậy, mục đích của nó vốn là để "làm giả".
Lâm Tòng Chỉ lại đứng trước bức tranh, chăm chú nhìn. Phòng triển lãm là một bộ lọc lớn, ánh sáng và đồ trang trí, cảm biến hồng ngoại, cũng như dây cảnh báo trước tác phẩm, đều tạo nên bầu không khí quý giá vô cùng cho vật thể được bảo vệ.
Con người là động vật thị giác, và bộ não thường chỉ nhìn thấy những gì nó muốn thấy.
Bức tranh có tông màu tối, vảy rắn màu đen phản chiếu màu sắc xung quanh, nó quấn chặt lấy một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy nhưng ảm đạm. Không khó để nhận ra, tòa lâu đài mà chiếc đèn chùm này phục vụ đã từng rất nguy nga tráng lệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play