Cậu không trả lời được, ít nhất là lúc này cậu không thể trả lời.
Loại vấn đề này thậm chí có thể viết thành một bài luận văn, làm sao cậu có thể nói rõ ràng trong vài câu?
Lâm Tòng Chỉ nuốt nước bọt, ngay cả yết hầu trong gương cũng không dám cử động mạnh. Nhưng cũng may, cậu đã cố gắng điều chỉnh tâm lý — dù sao cũng tạm coi là hiểu con người Tiêu Kinh Văn: cảm xúc ổn định một cách dai dẳng, nhưng lâu lâu lại phát điên một trận.
Hơn nữa, tình huống hắn nổi điên phần lớn đều xuất hiện trên người Lâm Tòng Chỉ.
Cậu tự trấn tĩnh lại, không sao cả, ít nhất có thể tin tưởng là Tiêu Kinh Văn sẽ không bắt cậu bồi thường tiền. Vì vậy, cậu nhắm mắt lại, rút tay phải ra khỏi tay Tiêu Kinh Văn, tự mình giơ tay lên, tháo chiếc mũ miện xuống.
“Anh đang hoang mang.” Lâm Tòng Chỉ nói.
“Đúng vậy.” Tiêu Kinh Văn vẫn nhìn vào gương: "Tôi bắt đầu hoang mang.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play