Bản năng mách bảo Giang Thời phải trốn chạy, thế nhưng hai cánh tay dang rộng của Trình Dã đã vững vàng giam cậu vào giữa, khiến cậu chỉ có thể bị buộc phải đối diện với ánh nhìn của anh.
“Trình Dã, cậu có biết cậu đang nói gì không?”
“Tôi biết chứ.” Trình Dã bật cười, và trong lúc Giang Thời còn chưa kịp phản ứng, anh đã đột ngột cúi người xuống, ôm lấy eo cậu rồi nhấc bổng cậu lên, đặt ngồi trên bàn.
Bên cạnh là máy tính, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ hé mở, chiếc quạt máy đang xoay tròn.
Trình Dã chen vào giữa hai chân Giang Thời, hai người vẫn giữ nguyên tư thế một cao một thấp. Giang Thời chỉ cần khẽ động đậy một chút là trán có thể lướt qua môi anh.
Giang Thời cụp mắt xuống, hơi thở không thuộc về mình phả trên trán, mang theo cảm giác ngứa ngáy tê dại.
“Sau cái đêm cậu hôn tôi, mấy ngày liền tôi chẳng tài nào ngủ ngon được, trong mơ cứ trằn trọc, lật qua lật lại cũng chỉ toàn là hình bóng của cậu. Thế mà thiếu gia hôn người ta xong liền bỏ chạy, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng làm gì cả, e rằng kẻ phụ tình còn có tâm hơn cậu một chút đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT