Biểu cảm trên gương mặt Giang Thời không hề thay đổi, đối diện với ánh mắt dò xét của Tạ Hồng, cậu cũng chỉ thản nhiên nhìn lại: “Nói xong chưa?”
Tạ Hồng siết chặt chiếc cốc trong tay: “Tống Thời!”
Giang Thời ăn xong miếng bánh trong tay rồi phủi nhẹ: “Nói xong rồi thì cút đi. À còn nữa, tôi tên là Giang Thời.”
Cảnh tượng về một thiếu gia giả sa cơ lỡ vận như trong tưởng tượng đã không hề xuất hiện. So với trước đây, Giang Thời thậm chí còn trở nên ngông cuồng và phóng túng hơn.
Sao cậu dám? Và sao cậu có thể?
“Không còn sự bảo bọc của nhà họ Tống, mày nghĩ mày là cái thá gì? Giang Thời, từ một Giang Thành phồn hoa đến cái nơi như Lâm Thành chắc khó chịu lắm nhỉ? Có phải đã nếm đủ khổ cực ở đó, nên mới đặc biệt chạy về đây để bám víu vào Trương Trì không?”
Đối mặt với dáng vẻ tức tối của Tạ Hồng, Giang Thời chỉ lười biếng duỗi chân ra: “Cũng tạm được, ăn ngon uống đủ, không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu tình thương. Nếu cậu muốn xem trò cười của tôi, e là phải khiến cậu thất vọng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT