Nụ cười trên gương mặt Giang Thời từ từ tắt ngấm. Cậu cầm điện thoại, cất giọng gọi tên người ở đầu dây bên kia: “Hoắc Tịch.”
“Surprise.” Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ: “Tống Thời, không ngờ tôi lại tìm được cậu nhanh đến thế, phải không?”
“Đúng là không ngờ,” Giang Thời đáp: “nhưng cũng dễ hiểu thôi. Chó mà, mũi lúc nào cũng thính hơn người.”
Bị cậu mắng như vậy, Hoắc Tịch lại chẳng hề tỏ ra tức giận: “Tôi là chó, thế còn cậu là gì?”
Giang Thời sa sầm mặt, không nói một lời.
“Bây giờ cậu tên Giang Thời, đúng không nhỉ?” Hoắc Tịch dựa người vào ghế sô pha, đẩy cô gái đang nép vào lòng mình ra rồi tự châm một điếu thuốc.
Gã nheo mắt nhìn đám người đang nhảy múa thác loạn trước mặt, sau đó đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu “suỵt”. Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh ồn ào hỗn tạp lập tức tan biến như thủy triều rút, cả phòng bao trở nên yên tĩnh đến mức chỉ còn lại giọng nói của một mình Hoắc Tịch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play