Ban đầu, Emile không hề nhận ra sự rời đi của mèo đen.
Nó là một tinh linh màu đen kiêu kỳ và cao ngạo, sẽ không đời nào mãi mãi đợi cô ấy đến trong bụi cỏ nơi họ gặp nhau lần đầu.
Nhưng nếu cô ấy chuẩn bị thức ăn ngon, hoặc chẳng chuẩn bị gì cả mà chỉ ngồi nửa ngày gần bụi cỏ đó, mèo đen sẽ mang theo thái độ “thôi được, nể tình mi nhớ ta như vậy” mà vẫy chiếc đuôi tao nhã đi tới, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “Meo ~” ngọt ngào không mấy ăn nhập với ngoại hình của nó.
Thức ăn chuẩn bị một hai lần không được ăn, Emile vẫn có thể tự giải thích với bản thân rằng, mèo con đi chơi rồi, mèo con là một chú mèo tự do.
Nhưng đến lần thứ ba thay thế thức ăn đã chuẩn bị từ lần trước, Emile hoảng hốt nhận ra — có phải mèo con của cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa không?
Nhà của cô ấy không giống nhà của cô ấy, mà giống nhà của “em trai” hơn, khi cô ấy có mèo con, cô ấy và mèo con đã có một “ngôi nhà” nhỏ — nhưng cô ấy đã quên hỏi nó có bằng lòng như vậy không, là cô ấy đơn phương tình nguyện.
Là vì nó đã dưỡng tốt vết thương rồi sao? Là vì cô ấy không đủ quan tâm đến nó sao? Là vì tổn thương mà con người gây ra cho nó không thể nào bù đắp được sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT