Giang Ly biết hết, nhưng cô không can thiệp. Cứ giúp một người thì sẽ có người thứ hai, mà ở đây đông người thế này, cô cũng chẳng thể lo xuể. Với lại, dù bây giờ có giúp, sau này cô không ở đây nữa thì họ vẫn sẽ bị cướp thôi. Cuối cùng thì vẫn phải tự mạnh mẽ lên mới được.
Kiếp trước cô từng giúp người khác, nhưng đổi lại chẳng phải là sự biết ơn, mà là những lời trách móc đạo đức. Vì vậy kiếp này, cô không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa.
Hai người ăn xong thì ai về lều nấy nghỉ ngơi. Giang Ly vào lều, lấy từ không gian của mình ra một quả táo để ăn. Ở thời kỳ tận thế, trái cây và rau củ gần như là món xa xỉ. Không dễ bảo quản, cũng không tiện mang theo, nên hầu như chẳng ai trữ mấy thứ đó.
Cố Cẩn cũng về lều, ăn thêm một miếng bánh mì. Anh ăn khá khỏe, chỉ là ngại không muốn ăn tiếp ở bên ngoài.
Tối đến, bầu trời tối om, từng đống lửa dần dần được nhóm lên. Hiếm hoi thay, giữa sự tuyệt vọng, có chút gì đó gọi là ấm áp.
Mọi người cứ thế ở lại quảng trường khoảng hai tuần. Có người muốn quay về, nhưng mấy đợt dư chấn khiến họ chùn bước. Cũng có người đi nơi khác, lại có người từ chỗ khác đến, người đến người đi, nhân số trong quảng trường cũng thay đổi ít nhiều.
Khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, phần lớn mọi người lựa chọn ở lại. Nghe những người đến kể, những nơi khác cũng chẳng khá hơn, nên càng chẳng ai muốn rời đi.
Vào một buổi trưa, Giang Ly nghe thấy tiếng động không xa – là xe của chính quyền, đang phát thông báo rằng ở thành phố H đã xây dựng xong căn cứ, ai muốn đi thì có thể đến đó.
Người dân vây quanh chiếc xe, ai nấy đều háo hức hỏi han về căn cứ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play