Cả nhóm sau đó cùng ngồi quây quần bên mâm cơm, trò chuyện rôm rả. Cố Cẩn kể lại những chuyện đã trải qua bên ngoài, còn đội trưởng Vương thì thuật lại những thay đổi trong căn cứ suốt hai năm qua.
Hà San không khỏi thán phục trước hành trình đầy gian nan mà họ đã vượt qua, còn An An thì nghe mê mẩn, đôi mắt sáng rực đầy phấn khích.
Hầu hết là Cố Cẩn và đội trưởng Vương lên tiếng, Giang Ly và Phù Hạ Hạ thì chủ yếu ở bên cạnh trò chuyện nhỏ nhẹ với Hà San. Nhưng vì đang mang thai nên Hà San rất dễ mệt, chưa nói được bao lâu đã bắt đầu thấy buồn ngủ, rồi được dìu vào phòng nghỉ ngơi.
Những câu chuyện còn kéo dài thêm hai ngày nữa mới thực sự kết thúc.
Từ hôm đó trở về, cả nhóm không còn ra khỏi căn cứ lần nào nữa. Mãi cho đến khi nghe tin Hà San sinh con, họ mới một lần nữa bước chân ra ngoài.
Đứa bé trong bụng Hà San không chỉ là điều quý giá với đội trưởng Vương, mà còn là niềm hy vọng của toàn bộ căn cứ. Đây là đứa trẻ đầu tiên được sinh ra kể từ ngày tận thế bắt đầu, một biểu tượng của khởi đầu mới, của hy vọng, của tương lai.
Khi nhóm Giang Ly đến bệnh viện, Cố Cẩn và mấy người đàn ông đứng chờ ngoài phòng sinh cùng đội trưởng Vương. Gương mặt anh ta lúc này rạng rỡ, không giấu nổi niềm hân hoan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT