“Tôi, Tô Dĩ Linh, nói rõ ràng ở đây, từ nay về sau, các người có gặp chuyện gì cũng đừng trông mong tôi ra tay nữa!”
Dứt lời, cô ta chẳng buồn quan tâm phản ứng của đám người kia, quay người bước đi, không muốn tranh cãi thêm một câu nào.
Những chuyện như thế này vốn không hiếm trong các khu căn cứ, có người từng trải rồi, nên chọn cách khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng bên Giang Ly thì khác. Bởi chẳng ai nghĩ đến việc leo lên tường thành, nên nơi đây chỉ có sáu người họ. Thành cao chỉ rộng đủ để hai người ngồi song song, nhưng bấy nhiêu cũng tạm đủ cho cả nhóm trú chân.
Khi sóng thần ập đến, họ đã kịp leo lên cao, nhìn rõ cảnh biển cả nhấn chìm căn cứ, thấy từng người bị cuốn trôi trong dòng nước hung tợn, nhưng lại bất lực, không thể làm gì.
Mực nước sau đó giữ nguyên, không dâng tiếp, song dòng chảy vẫn dữ dội. Họ từng nghĩ đến việc lấy tàu ngầm ra, nhưng sợ rằng vừa lấy ra, chưa kịp bước vào thì đã bị nước cuốn phăng.
Thế nên cả nhóm chỉ có thể bám trụ trên tường thành, chờ nước dịu xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT